Minh Lan Nhược - FULL

Chờ lão ta và các sát thủ ẩn trong ba quân của Thái Tử hội hợp, thừa dịp chiến loạn giết chết đám người Minh Phi và Tần Vương, Đông Bắc Cương này sẽ là thiên hạ của lão ta và bà ấy!

Trên nóc nhà, một bóng người tựa như sương mù ngưng tụ thành trong đêm tối, lẳng lặng nằm ở trên mái hiên nghe xong tất cả.
Sau khi Đường Tri Phủ đi xa, mũi chân hắn khẽ động, thân hình biến mất.
Lúc xuất hiện, hắn cũng đã xuất hiện ở trong phòng.
Ngồi đối diện Nguyệt phu nhân.
Kiều Viêm che mặt, đôi mắt đen bình tĩnh đánh giá nữ tử trước mặt.
“Khâu Nguyệt Nương, đích thứ nữ của Tuyên Bình Hầu, từng ngang hàng cùng với nữ nhi Tiêu thị Tiêu Quan Âm là hai mỹ nhân ở kinh thành.”
“Cuối năm đó, vụ án Tuyên Bình Hầu Khâu Tề Lý thông đồng với Bắc Mông xảy ra, toàn bộ nam tử trên mười lăm tuổi trong phủ bị xử trảm ở cổng chợ, gia quyến và thuộc hạ đều bị kết án.” Hắn thản nhiên mở miệng.
Bóng người quỷ dị bất ngờ xuất hiện, mang theo cảm giác uy áp mạnh mẽ, vừa mở miệng đã nói ra tất cả chi tiết mà mình biết.
Nguyệt phu nhân dừng lại một chút nhưng vẫn ung dung ngước mắt lên: “Kiến thức của các hạ tốt đấy.”
Lúc này hai tỳ nữ bên cạnh bà đã rút đoản kiếm ra, phòng bị chỉ vào Kiều Viêm.
Kiều Viêm nheo mắt lại: “Ta có một chuyện muốn bàn kỹ với phu nhân, có thể nói chuyện riêng được không?”
Nguyệt phu nhân giơ tay lên, ý bảo hai tỳ nữ rời đi.
Hai tỳ nữ không kìm được ngăn cản: “Phu nhân, không thể…”
“Lui xuống!” Nguyệt phu nhân lưu loát ngắt lời bọn họ.
Hai tỳ nữ vẫn luôn biết phu nhân nhà mình có tính tình như thế nào, chỉ đành thở dài, trừng mắt cảnh cáo với Kiều Viêm, rồi mới rời khỏi gian phòng.
Trong phòng chỉ còn lại Nguyệt phu nhân và Kiều Viêm.
Nguyệt phu nhân tùy ý lấy một chiếc chén sứ mới đặt ở trước mặt hắn, rót một chén trà: “Các hạ, muốn nói điều gì?”
Kiều Viêm không trả lời bà, đầu ngón tay trắng nõn vuốt ve lớp xà cừ lấp lánh khảm trên mặt bàn: “Nhân vật mà đến cả gỗ tuyết tùng kim tuyến cũng sử dụng được nhưng đồ dùng trong nhà lại là gỗ liễu, xem ra phu nhân rất thích gỗ liễu.”
Nguyệt phu nhân mất hết hứng thú: “Hôm nay người nào cũng đến hỏi bản phu nhân thích đồ dùng trong nhà gì, sao nào, các vị chê ta không có phẩm vị, tranh nhau muốn tặng bản phu nhân một bộ đồ dùng trong nhà sao?”
Đầu ngón tay Kiều Viêm nhẹ nhàng gõ lên lớp xà cừ, lại ngước con ngươi sâu thẳm lên, bình tĩnh nhìn bà: “Không, tại hạ, là tới đưa phu nhân đến hoàng tuyền địa phủ.”
Nguyệt phu nhân ngẩn người, khuôn mặt xinh đẹp lạnh như băng khẽ run lên nhưng lại không nói gì.

Một canh giờ sau, hai tỳ nữ thân cận bước vào cửa, nhìn thấy Nguyệt phu nhân đang uống trà với sắc mặt bình tĩnh.
“Phu nhân, người đó… là thích khách sao?” Một người không kìm được hỏi.
Nguyệt phu nhân trầm mặc một lúc, nhẹ giọng thở dài: “Không, hắn cũng coi như là một vị cố nhân.”
Lúc này phía chân trời đã mơ hồ lộ ra ánh sáng rạng đông, tối tăm mông lung.

Lúc Minh Lan Nhược tỉnh lại đã là khi mặt trời lên cao ba sào.
Ánh mặt trời chiếu vào, tạo thành một lớp vàng vụn trên mặt đất, rõ ràng trời tháng sáu, ánh mặt trời trong núi nhưng lại không thấy ấm áp gì cả.
Nàng chầm chậm ngồi dậy, hơi sờ mạch của mình, ngoại trừ có hơi yếu ớt ra thì lại không có vấn đề gì lớn.
Tâm trạng Minh Lan Nhược thoải mái hẳn lên. Xem ra việc nàng kết hợp thuật giáng đầu của Xiêm La với cổ thuật Đại Hoàng mới sáng tạo ra đã khiến cho sự cắn trả nhỏ hơn rất nhiều so với cổ thuật của Miêu Cương trước đây.
Có điều bây giờ còn chưa đến thời khắc cuối cùng, lúc cổ thuật phát tác, vẫn không thể lơ là.
Đợi qua vài ngày nữa là có thể thấy được kết quả rồi.
Nàng nhìn thoáng qua chiếc giường đối diện, không ngờ lại nhìn thấy một bóng người thon dài đang nghiêng người ngủ.
Minh Lan Nhược ngẩn người một cái, gần như nàng chưa từng thấy Kiều Viêm dậy muộn hơn mình, người này tối hôm qua đã đi làm gì rồi sao?
Nàng suy đoán, xuống giường, đi đến bên cạnh Kiều Viêm.
Thấy lông mi hắn thon dài, như quạt lông chim hoa lệ rũ xuống trên khuôn mặt trắng nõn. Trông hắn đang ngủ say lại có thêm một phần cảm giác yên tĩnh và yếu ớt mà bình thường rất ít khi nhìn thấy.
Minh Lan Nhược không ngờ lại có thể nhìn thấy thứ yếu ớt như vậy trên người vị gia này.
Nàng chống hai má, tỉ mỉ nhìn hắn.
Đột nhiên, con mắt đang nhắm kia mở to ra, ánh sáng lạnh lẽo tàn bạo sắc bén chợt bắn ra nhưng sau khi con ngươi phản chiếu ra hình dáng của nàng, ngay tức khắc trở nên dịu dàng bình tĩnh hơn không ít.
“Tỉnh rồi à, Tiểu Minh?”
Minh Lan Nhược: “…”
Vẫn nên gọi nàng là tiểu nương nương thì tốt hơn một chút, thuận tai hơn nhiều so với Tiểu Minh thường xuyên xuất hiện trong sách vỡ lòng của ấu đồng.
Nàng lười biếng nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn: “Ừ, ta tỉnh rồi.”
Có lẽ khi nàng vừa động đậy, hắn đã tỉnh lại rồi, rất tỉnh táo.
Kiều Viêm đang chuẩn bị đứng dậy, lại thấy nàng túm ống tay áo hắn: “Đợi một chút.”
Kiều Viêm không động đậy nữa, hơi nâng cằm lên, đang định hỏi nàng muốn lại gì, lại thấy nàng bất ngờ đến gần, mút nhẹ cánh môi mỏng đỏ tươi của hắn một cái.
“Chào buổi sáng.” Nàng cười tươi như hoa, tóc đen tán loạn, thân mật lại lười biếng vươn tay ra nhẹ nhàng ôm lấy yết hầu hắn.
Kiều Viêm ngẩn người, trái tim ngừng lại, thân thể cứng đờ.
Còn Minh Lan Nhược đã đứng dậy, thản nhiên bỏ đi: “Đã giờ này rồi, tùy tiện ăn chút gì đó đi, nếu không một lát nữa đến trưa sẽ không muốn ăn gì nữa đâu.”
Kiều Viêm liếc nhìn bụng dưới của mình dưới tấm chăn mỏng, đúng là không ngoài dự đoán… Hắn thấp giọng thở dài.
Xem ra hôm qua mình thật sự đã bị lộ tẩy rồi, khiến nàng phát hiện ra thư sinh Ẩn chính là hắn.
Nếu không, nàng thân là thầy thuốc, biết rõ tình trạng đặc biệt của thân thể hắn, sáng sớm lại là thời điểm tương đối mẫn cảm, còn cố ý làm như vậy.
Thật sự là tiểu nương nương ghi thù!
Hắn dứt khoát đứng lên, đi tắm.

Ba ngày sau
Tại nghị sự đường của Cố gia trại
“Chư vị, ít ngày nữa đại quân triều đình sẽ dẫn binh đến dưới thành, chuẩn bị chiến đấu làm đến đâu rồi?” Cố Đại đương gia đứng ở trước bàn bản đồ địa hình bằng cát, thần sắc trang nghiêm.
Tam đương gia bước ra khỏi hàng ôm quyền: “Đại đương gia, chúng ta chưởng quản binh khí, trọng nỏ thần cơ, liên nỏ Gia Cát, lựu đạn, các loại khinh cung, lôi mộc, dầu hỏa, máy ném đá, đao kiếm vân vân… Đã chuẩn bị xong toàn bộ vũ khí vũ trang cho hai mươi vạn giáp binh!
Lại lần lượt có mấy vị đương gia khác bước ra khỏi hàng.
“Lương thực trong thành đã đủ để chuẩn bị cho toàn bộ người trong thành chống đỡ ba năm!”

Ads
';
Advertisement