Minh Lan Nhược - FULL

Trong phòng, ‘Minh Lan Nhược’ lấy đồ vật tháo trang sức ra, ngồi trước gương trang điểm, chỉ một lát sau đã tháo xuống tấm mặt nạ trên mặt.
Gương mặt lộ ra, rõ ràng là gương mặt tuấn mỹ không ai sánh bằng của Thương Kiều.

Minh Lan Nhược đi chuẩn bị đồ ăn, Cảnh Minh cũng đi cùng.
“Đại tiểu thư, cũng may Đốc chủ biết thuật dịch dung mới yểm hộ đi qua, ả Cố Bích Quân kia thật sự là một nhân vật lợi hại.” Lòng Cảnh Minh còn sợ hãi nói.
Minh Lan Nhược gật đầu: “Cũng may hắn ứng biến linh hoạt, trên người có chuẩn bị sẵn mặt nạ da người giống ta.”
Nếu không phải nhờ có Thương Kiều, kế hoạch này chắc chắn sẽ gặp phải biến động lớn, không thể tránh khỏi những hậu quả khó lường.
Cảnh Minh do dự một chút, rồi hạ thấp giọng, nghiêm túc nói: “Dù người tâm duyệt Đốc chủ nhưng vị Gia kia cực kỳ am hiểu ngụy trang, lại biết Súc Cốt Công. Với sự hiểu biết của hắn về người, việc giả trang thành người thực sự rất dễ dàng. Nhưng người đã nghĩ đến chưa? Nếu hắn dùng danh nghĩa của người xuất hiện trước mặt Xích Huyết…”
Minh Lan Nhược dừng lại, nhìn nàng ấy, hỏi: “Lời này là do ngươi muốn nói hay là do Trần Ninh muốn nói?”
Đây không phải là lời mà một cô nương ngây thơ như Cảnh Minh có thể tự nghĩ ra.
“Tuy rằng tiểu tử Trần Ninh kia là người nhiều tâm tư, ta không thích người có quá nhiều tâm tư nhưng ta cũng biết hắn ta nói đúng.” Cảnh Minh im lặng nhìn Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược im lặng một lúc, khẽ thở dài một tiếng: “Đúng vậy, hắn ta nói đúng, mượn miệng ngươi tới nhắc nhở ta.”
Sao nàng không biết chứ?
Nàng dừng một chút: “Nhưng ta tin tưởng hắn sẽ không làm vậy.”
Hắn sẽ không lợi dụng nàng khống chế Xích Huyết, nàng tin tưởng điều này.
Cảnh Minh nhíu mày, dừng lại động tác múc cơm: “Đại tiểu thư, lòng người không thể nhìn thấu, càng không thể khảo nghiệm. Đây cũng không phải dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng, ngài không thể vì tình cảm bản thân…”
“Ta biết.” Minh Lan Nhược ngắt lời nàng ấy, bình tĩnh nói: “Ta biết ta không thể vì tình cảm bản thân mà không phân biệt công và tư, đây là điều tối kỵ với một thủ lĩnh. Cho nên ta tuy rằng tin hắn nhưng ta cũng sẽ cho các ngươi một cách xác nhận ta thật sự là ta.”
Lời này có chút khó hiểu nhưng Cảnh Minh lại nghe hiểu.
Minh Lan Nhược từ trong tay áo lấy ra một hộp nhỏ đưa cho nàng ấy: “Trong này có một loại cổ gọi là ứng thanh trùng, rất dễ dàng sinh sôi và tồn tại. Khi gặp cổ vương, nó sẽ phát ra tiếng kêu nho nhỏ. Ngươi có thể giao nó cho Trần Ninh để bảo quản, sau này chia cho Xích Huyết cao tầng.”
Nếu muốn phân biệt nàng có phải là Minh Lan Nhược thật sự hay không, chỉ cần dùng con sâu này tới gần nàng, sâu kêu chính là thật, không kêu chính là giả.
Nàng đã suy nghĩ cả buổi chiều mới nghĩ ra được cách này.
Ánh mắt Cảnh Minh sáng lên, nhận lấy nhìn thoáng qua con sâu màu đen nhỏ bằng móng tay ở bên trong, lại nhìn về phía Minh Lan Nhược, bỗng nhiên quỳ một gối xuống đất: “Là thuộc hạ đã đi quá giới hạn!”
Nàng ấy nói những lời này, thật ra đã tính là đang chỉ trích trong đầu Đại tiểu thư chỉ có nam nhân.
Nhưng thật ra, Đại tiểu thư đã nghĩ đến điều này sớm hơn bọn họ. Nếu không sao có thể nghĩ ra cách dùng cổ này trong một buổi chiều để họ yên tâm!
Minh Lan Nhược than nhẹ một tiếng: “Đứng lên đi, các ngươi không sai.”
Nàng không chỉ là tiểu nương nương hay là tiểu cô nương trong lòng Thương Kiều, nàng còn là thủ lĩnh Xích Huyết, có trách nhiệm khiến các thuộc hạ tin tưởng nàng.
Trong đầu óc không thể chỉ có tình ái, nghĩ rằng người khác nói nam nhân của mình không đáng tin là sự xúc phạm đến tình cảm của nàng.
Ở trong chuyện tình cảm, ngoài bản thân mình chà đạp vũ nhục thì người ngoài không ai có quyền làm nhục.
“Đi thôi, đồ ăn đã chuẩn bị xong, chúng ta cần phải trở về.” Minh Lan Nhược nói.
Cảnh Minh gật đầu, bưng đồ ăn cùng rời khỏi phòng bếp nhỏ.
Khi sắp đến cửa, Minh Lan Nhược nghĩ một chút rồi nói: “Ta tự vào trong, ngươi và Trần Ninh ăn đi.”
Nói xong, nàng nhận lấy một phần đồ ăn từ tay Cảnh Minh.
Cảnh Minh vừa nói bậy về vị Gia kia, cũng có chút chột dạ, gật đầu: “Đúng vậy.”
Khi Minh Lan Nhược bưng đồ ăn đi vào, vừa lúc nghe thấy Thương Kiều đang tắm gội ở sau bình phong.
Nàng đặt đồ ăn xuống, ngồi chờ hắn ra ngoài. Một lúc sau nghe tiếng ngừng lại, chỉ thấy một đôi chân trần trắng như ngọc đạp lên đệm, tùy tiện mang một đôi giày mềm, lộ ra một đoạn mắt cá chân trắng như ngọc.
Chẳng bao lâu sau, Kiều Viêm từ sau bình phong bước ra, tóc dài buộc lên đỉnh đầu, chỉ khoác một chiếc áo ngoài của thị vệ.
Hắn là người cực kỳ cẩn thận, cho dù đi tắm cũng phải mang trước mặt nạ da người Kiều Viêm.
Chỉ là… Cổ áo rộng mở, để lộ phần ngực trần săn chắc lại có chút đỏ hồng.
Nàng sửng sốt, vội đứng dậy đi qua, kéo vạt áo hắn ra: “Ngươi làm sao vậy?”
Làn da hắn vốn đã rất trắng, cái loại trắng đến tái nhợt nên những vết đỏ này hiện lên rất rõ ràng, rõ đến mức cực kỳ chói mắt.
Kiều Viêm nhìn nàng, nói: “Bị chó dùng móng vuốt cào vài cái.”
Minh Lan Nhược hiểu ngay, ngước mắt nhìn hắn: “Ủy khuất ngươi!”
Cố Bích Quân, nữ nhân không biết xấu hổ, nhất định là sờ mó nam nhân của nàng!
Kiều Viêm thấy trong mắt nàng tràn ngập lửa giận, hắn bỗng nhiên cong khóe môi, vừa dịu dàng và ẩn nhẫn: “Vì tiểu nương nương, thuộc hạ không ủy khuất.”
Minh Lan Nhược nhìn hắn, trong lòng không khỏi mềm nhũn ra, duỗi tay khẽ vuốt lên ngực hắn: “Yên tâm, sớm hay muộn thì ta cũng sẽ băm móng vuốt của nữ nhân kia!”
“Ừ.” Nhìn Minh Lan Nhược như vậy, trong mắt hắn hiện lên ý cười, lười biếng cúi đầu, nhẹ nhàng vùi mặt vào mái tóc đen của nàng để ngửi.
Hắn thích tiểu nương nương bảo vệ hắn!
Minh Lan Nhược vỗ nhẹ sống lưng của hắn, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, hừ lạnh: “Ả muốn làm gì với Thượng Quan Hoành Nghiệp ta cũng không ngăn cản. Nhưng muốn làm gì phụ thân ta, nam nhân của ta…Hừ!”
Nàng không tặng cho đối phương một con cổ trùng làm quà thì thật xin lỗi thân phận Cổ sư của mình!
Nghe những lời này, Kiều Viêm dựa vào người nàng, tận hưởng cảm giác được an ủi.
Tiểu nương nương nói chuyện thô lỗ như vậy, lại khiến người ta cảm thấy tâm trạng rất tốt.
Trong doanh trướng.
“Hắt xì! Hắt xì!” Thượng Quan Hoành Nghiệp đột nhiên hắt xì hai cái.
U Châu Hoài Viễn tướng quân và Vân Châu Tuyên Uy tướng quân bị hắn phun nước miếng đầy mặt, trong lúc nhất thời cảm thấy rất xấu hổ.
Thượng Quan Hoành Nghiệp từ trong tay tùy tùng lấy khăn xoa cái mũi, nói thầm: “Thật xin lỗi các vị, cũng không biết tên khốn nào đang nguyền rủa ta!”

Ads
';
Advertisement