Minh Lan Nhược - FULL

Hoài Võ tướng quân đưa tay quệt mồ hôi trên mặt, lẩm bẩm: “Bình an vô sự, xin Điện hạ đừng bận tâm!”
Hình như gần đây khẩu ngữ của Tần Vương Điện hạ đã nhiễm chút hơi hướng Đông Bắc rồi!
Tuyên Uy tướng quân vừa lau mặt, vừa ho khan: “Chắc chắn là đám giặc cỏ man rợ ở Cố Gia Trại biết được ngài muốn dẫn chúng ta đi tiêu diệt bọn chúng nên mới mắng chửi nguyền rủa ngài như vậy!”
Họ là lão tướng dưới trướng Tần Vương, từ khi Tần Vương được phong làm tướng quân rồi đến Hình bộ nhậm chức đốc quân thì ngoài mặt không còn liên lạc gì nữa.
Các tướng lĩnh biên cương và hoàng tử có quan hệ cá nhân là điều tối kỵ với Hoàng đế.
Thế nhưng, họ vẫn bí mật qua lại với Tần Vương, âm thầm ủng hộ hắn ta đoạt vị.
Đây cũng chính là lý do vì sao Chu đại tướng quân lại cố ý phái bọn họ xuất trận chi viện cho Tần Vương đến thành Hắc Liêu và núi Trường Bạch tiêu diệt thổ phỉ.
Vừa mới vượt qua Sơn Hải quan thì Tần Vương đã hạ trại ở dưới chân quan chờ bọn họ rồi!
Thượng Quan Hoành Nghiệp khôi phục lại bình tĩnh, giơ roi ngựa chỉ vào sa bàn trên mặt bàn: “Xuất phát từ đây, hành quân thần tốc trong vòng sáu ngày, chúng ta có thể áp sát Cố Gia Trại.”
“Chỉ cần hạ được Cố Gia Trại thì cũng gần như bình định xong lũ thổ phỉ hoành hành ở Đông Bắc rồi! Chúng ta phải giải quyết gọn ghẽ ngay!”
Hoài Võ tướng quân nhíu mày: “Nhưng dựa theo tình báo mới nhất mà ngài nhận được thì toàn bộ Cố Gia Trại trên núi Trường Bạch có khoảng năm, sáu vạn tên giặc, kỳ thực Cố Gia Trại là một pháo đài quân sự có diện tích khá rộng lớn, muốn hạ gục ngay Cố Gia Trại cũng không dễ dàng!”
Thượng Quan Hoành Nghiệp thản nhiên nói: “Chính vì Cố Gia Trại là một pháo đài quân sự tọa lạc trên vùng đất cao hiểm trở, nếu chúng ta không thể tập kích bất ngờ thì chờ đến lúc chúng kịp phản ứng, dựa vào địa hình hiểm yếu để cố thủ.”
“Cộng thêm việc đám thổ phỉ đó rất thông thuộc địa hình núi Trường Bạch, một khi chúng dẫn người từ hai cánh giáp công, hình thành thế bao vây thì hai mươi vạn đại quân chúng ta có dốc hết toàn lực cũng không đủ!”
Phụ hoàng căm hận dư nghiệt của phản quân nên đã dốc toàn lực điều động gần như toàn bộ binh lực ba châu để ủng hộ hắn ta diệt thổ phỉ.
Binh lực như vậy đã đủ đánh một trận lớn với nước khác rồi!
Nhưng hành quân đánh giặc không phải cứ người đông là nhất định sẽ thắng!
Thượng Quan Hoành Nghiệp lại nhìn về phía hai vị tướng quân: “Hơn nữa hai vị là tướng quân trấn giữ U Châu và Vân Châu, chắc hẳn cũng biết không giống với Túc Châu nằm ở tuyến phòng thủ thứ hai, hai châu mà các vị đóng quân thực chất nằm ở vùng biên giới phía Bắc.”
“Đại quân trấn thủ rời đi quá lâu rất dễ khiến người Bắc Mông nảy sinh dã tâm, nếu bọn chúng muốn cướp phá hai châu này thì biên cảnh chắc chắn sẽ rơi vào cảnh lầm than.”
Tuyên Uy tướng quân lộ ra bất đắc dĩ trên khuôn mặt thô kệch: “Đương nhiên chúng ta cũng biết đạo lý mà ngài nói, lúc xuất phát cũng đã để lại binh lực phòng thủ đề phòng người Bắc Mông xâm phạm, thế nhưng… việc đánh giặc đâu phải chúng ta muốn nhanh là nhanh được.”
Trên khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng của Thượng Quan Hoành Nghiệp hiện lên ý cười: “Vậy thì hai vị không cần phải lo lắng, chúng ta cài không ít nội ứng trong Cố Gia Trại, đến ngày hôm đó bọn họ gây nội loạn trong trại, mở cổng thành thì đại quân có thể tiến vào một cách dễ dàng!”
Nghe vậy, Tuyên Uy tướng quân mừng rỡ: “Như vậy là tốt nhất, Điện hạ thật là tài giỏi, có thể cài cả nội ứng vào trong đó!”
Bọn họ toàn là người U Châu và Vân Châu, đến địa phận Đông Bắc thì hoàn toàn mù tịt, chẳng biết gì.
Sau khi nghe Tần Vương giới thiệu về tình hình Cố Gia Trại và lai lịch đám thổ phỉ thì cảm thấy lạnh lẽo, bất an.
Giờ đây biết được có nội ứng, thám tử ẩn nấp trong sơn trại thì tất nhiên mừng rỡ như mở cờ trong bụng.
Lời tán dương này khiến tâm trạng Thượng Quan Hoành Nghiệp rất tốt, hắn ta đắc ý: “Đó là điều tất nhiên, thám tử của bản vương tất nhiên là lợi hại nhất!”
Vương phi nhà ai lại có thể tỉ mỉ chu toàn, một thân một mình xông vào hang ổ giặc, do thám quân tình, làm thám tử, tiếp ứng cho đại quân triều đình chứ?
Không biết tại sao vừa nghĩ vậy thì đột nhiên có một cơn gió lạnh thổi tới khiến hắn ta hơi hoảng hốt.
Hình như không phải lần đầu tiên Minh Lan Nhược làm thám tử do thám địch tình cho hắn ta, vì hắn ta mà bày mưu tính kế như vậy.
Thượng Quan Hoành Nghiệp lắc đầu, xua đi ảo giác kỳ lạ trong đầu.
“Sao vậy Điện hạ?” Hoài Võ tướng quân gọi hắn ta.
Thượng Quan Hoành Nghiệp xoa huyệt thái dương: “Không có gì, hơi mệt nên choáng váng.”
Hoài Võ tướng quân lo lắng: “Hay là ngài nghỉ ngơi một lát đi?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp lắc đầu, thần thái kiên nghị: “Không cần, ngay sau bữa tối thì nhổ trại, tối nay chúng ta sẽ hành quân thần tốc, đến canh ba thì hạ trại, càng nhanh thì chúng ta có thể tập kích Cố Gia Trại càng sớm, có thể giải cứu bá tánh Đông Bắc khỏi bể khổ sớm hơn!”
Trận này nhất định phải đánh nhưng không thể kéo dài!
Kéo dài càng lâu càng bất lợi cho đại quân ba châu, càng bất lợi cho bá tánh Đông Bắc vốn đã phải chịu cảnh lầm than.
“Điện hạ lo nghĩ cho bá tánh, thật là phúc cho xã tắc!” Hoài Võ tướng quân và Tuyên Uy tướng quân đồng loạt chắp tay.
Thượng Quan Hoành Nghiệp khẽ gật đầu, nhìn về phía ánh tà dương đỏ rực sắp lặn xuống chân trời, trong mắt xẹt qua tia sáng lạnh lẽo, sắc bén.
Hắn ta có tham vọng, muốn đoạt ngôi vị hoàng đế vì hắn ta cho rằng trên đời này không còn ai xứng đáng ngồi vào vị trí đó hơn mình.
Đám huynh trưởng và ấu đệ thứ xuất toàn là những kẻ bất tài vô dụng, Thái tử tuy là con trưởng, có tài nhưng lại là kẻ âm hiểm, lòng dạ hẹp hòi, là tên đạo đức giả tàn nhẫn.
Thật ra giống phụ hoàng nhất!
Nếu Thái tử ngồi lên ngai vàng thì chắc chắn sẽ không dung thứ cho những huynh đệ khác chứ đừng nói đến Ngũ đệ cùng là đích tử như hắn ta và mẫu hậu của hắn ta!
Hiện giờ vì ngôi vị hoàng đế mà không từ thủ đoạn, xem mạng người như cỏ rác, loại người như vậy sao xứng làm chủ thiên hạ!
Vì vậy, thiên hạ này ngoài ta ra còn ai?
Bất kể phải hy sinh ai, hắn ta cũng phải ngồi lên ngai vàng!
Lần này, chỉ cần hạ được Cố Gia Trại, diệt thổ phỉ thành công, tiêu diệt đám tàn dư của phản quân đã thay lòng đổi dạ từ lâu!
Trong lòng phụ hoàng, Ngũ hoàng tử là hắn ta sẽ có tư cách tranh giành ngôi vị Thái tử!
Chờ đến khi hắn ta trở thành Thái tử mới, hoặc đăng cơ…
Trên môi Thượng Quan Hoành Nghiệp không khỏi hiện lên ý cười .

Ads
';
Advertisement