Cố Nhị trốn ở trong mật thất bên cạnh, nhìn bộ dáng ủy khuất lại không dám tin của Tiểu Kiều, cũng khó tránh khỏi có chút đau lòng.
Dù sao lúc trước Tiểu Kiều “xả thân cứu hắn ta”, còn “một lòng si mê” hắn ta, huống chi hắn ta còn chưa ngủ với thiếu niên này, thật đúng là có chút luyến tiếc.
Cố Bích Quân đánh giá ‘Minh Lan Nhược’: “Thế nào, ngươi si mê nhị đệ ta sao?”
‘Minh Lan Nhược’ không để ý tới nàng ta, chỉ cúi đầu, mặt trắng bệch, giống như đắm chìm trong suy nghĩ của mình: “Ta đã cứu Nhị thiếu, ngài ấy sẽ không tặng ta cho người… Sẽ không…”
Đây hoàn toàn là hình tượng thiếu niên thất thần vì nhận nhiều đả kích.
Cố Bích Quân nheo mắt nhìn ‘nàng’, đột nhiên xoay cổ tay, rút dao găm ra khỏi vỏ, đưa tay nhắm ngay cổ ‘nàng’.
“Nói đi, ngươi đi theo Đường thúc phụ từ khi nào, mấy năm nay ta ở dưới chân núi, vì sao không có gặp ngươi?”
Dường như ‘Minh Lan Nhược’ bị dao găm trong tay nàng ta làm cho kinh ngạc, nàng mới lấy lại tinh thần, mặt không biểu cảm nói: “Ta luôn đi theo Đường Thất thiếu gia chạy bên ngoài, không phải người chưa từng gặp qua ta, chỉ không nhớ rõ nhân vật nhỏ bình thường như ta mà thôi.”
Cố Bích Quân cười như không cười đánh giá “thiếu niên” trước mặt.
Nhi tử thứ bảy của Đường Tri Phủ, quanh năm buôn bán ở bên ngoài, nàng ta rất ít gặp, “thiếu niên” này đúng là ăn nói khéo léo, nhưng…
“Nhân vật nhỏ? Ta thấy ngươi nói chuyện rất lưu loát, cũng không giống nhân vật nhỏ gì.” Dao găm trong tay nàng ta xé rách cổ áo ‘Minh Lan Nhược’, sau đó vạch xuống phía dưới, chậm rãi cắt rách y phục của đối phương.
Cơ thể ‘Minh Lan Nhược’ cứng đờ, cắn răng nói: “Nhị tiểu thư đang nói cái gì ta nghe không hiểu nhưng người… Người muốn làm cái gì!”
“Ta chỉ cảm thấy ngươi gan dạ sáng suốt, thân hình, ngoại hình cũng có hơi giống một người, ví dụ như Minh Phi nương nương.” Cố Bích Quân nở nụ cười.
Dao găm trên tay càng dùng sức, bỗng dưng trượt mạnh xuống!
Một tiếng “roẹt” vang lên, y phục trên ngực ‘Minh Lan Nhược’ bị nàng ta xé rách trong nháy mắt, lộ ra một đường trắng như tuyết.
‘Minh Lan Nhược’ vội vàng co người lại, ôm lấy ngực mình, giận dữ hô: “Dừng tay, bulão ta ra!”
Cố Bích Quân không kiên nhẫn gọi người: “Đè lại!”
Có hai thị vệ đi lên đè hai bên trái phải ‘Minh Lan Nhược’ đang giãy dụa lại ngay.
Cố Bích Quân vươn tay lên kéo “roẹt” y phục của ‘Minh Lan Nhược’ ra, lộ ra da thịt trắng như tuyết và…
Ngực thiếu niên bằng phẳng!
Thiếu niên trước mặt phẫn hận nhìn nàng ta: “Đủ chưa, Đại tiểu thư, ta sẽ không hầu hạ người, cho dù Nhị thiếu không cần ta, ta cũng tuyệt đối sẽ không hầu hạ loại người như người!”
Cố Bích Quân ngơ ngác, sao có thể…
Nàng ta không kìm được đưa tay lên sờ sờ, là ngực nam tử thật!
“Ta nói, đừng chạm vào ta!” Gương mặt thiếu niên tuấn tú âm trầm, trong mắt hiện lên hàn ý.
Cố Bích Quân tức thì cảm nhận được một luồng khí lạnh bao phủ, nàng ta cứng đờ người, thu tay lại theo bản năng.
Một lát sau, nàng ta thẹn quá thành giận, trừng mắt nhìn thiếu niên trước mặt: “Đừng chạm vào ngươi ư? Ngươi thật sự cho rằng mình là thứ gì, ỷ vào da mặt đẹp, thông đồng Nhị đệ, dám nói chuyện với ta như vậy?”
Nói xong, nàng ta cười lạnh một tiếng: “Ta thật muốn xem nếu ngươi không có gương mặt câu dẫn người này thì Nhị đệ còn nhìn trúng ngươi hay không?”
Nói xong, nàng ta cầm chủy thủ lao tới vạch vào mặt đối phương!
Nhưng ngay sau đó, một viên đá bất ngờ bay tới, “bốp” một tiếng, đánh vào chủy thủ trong tay Cố Bích Quân!
“Dừng tay, Đại tỷ!” Cố Văn Uyên được Vệ Dã đẩy ra, trên lưng hắn ta còn có vết thương, không dám dựa vào xe lăn, chỉ có thể dùng tay chống đỡ, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
Hắn ta trừng mắt nhìn Cố Bích Quân: “Còn không mau thả người, Tiểu Kiều là ân nhân cứu mạng của ta!”
Thấy thế, Cố Bích Quân hừ lạnh một tiếng, sau đó mới ra lệnh cho người của mình buông ‘Minh Lan Nhược’ ra.
Cố Văn Uyên đau lòng vẫy tay về phía ‘Minh Lan Nhược’: “Mau đến chỗ ta.”
‘Minh Lan Nhược’ chỉnh lại quần áo, mặt mày ủ rũ bước đến bên cạnh Cố Nhị, giống như ủy khuất không muốn nói gì cả.
Cố Nhị nhìn thiếu niên trước mặt như vậy có chút đau lòng, cười trấn an: “Là hiểu lầm, Tiểu Kiều không cần giận, để Vệ Dã dẫn ngươi đi thay quần áo trước nhé!”
‘Minh Lan Nhược’ cúi mặt, rầu rĩ “ừ” một tiếng rồi đi theo Vệ Dã rời đi.
Cố Nhị bực bội âm trầm nhìn Cố Bích Quân: “Tỷ muốn thế nào, luôn nói Tiểu Kiều là nữ, là Minh phi gì đó, hiện tại vu hãm thất bại còn muốn làm tổn thương người diệt khẩu sao?”
Cố Bích Quân hừ lạnh một tiếng: “Chỉ là phòng ngừa bất trắc mà thôi!”
Nàng ta nhìn theo bóng dáng “Thiếu niên”, trong mắt hiện lên ác độc. Dám ỷ vào Cố Nhị khinh thường nàng ta ư?
Tạm thời nàng ta không thể động ‘Minh Lan Nhược’ nhưng còn không thể động được tên thị vệ nho nhỏ này sao? Nàng ta nhất định sẽ giết chết tên tiểu tử lớn lên giống Minh Lan Nhược này!
Nói xong, nàng ta ra hiệu cho người đẩy mình rời đi.
…
Vệ Dã dẫn ‘Minh Lan Nhược’ đi thay một bộ đồ khác, thấy nàng im lặng không nói chuyện, hắn ta thấp giọng nói: “Ta bị người của Cố Bích Quân trông chừng, thực sự không có cách nào truyền tin cho ngươi.”
‘Minh Lan Nhược’ thắt đai lưng xong, liếc nhìn hắn một cái, “ừ” một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Vệ Dã nhìn theo nàng rời đi, trong đầu vẫn còn vang lên tiếng “ong ong ong ong ong ong”, bởi vì hắn ta cũng là người liên lạc cao tầng ẩn nấp trong sơn trại.
Đại khái biết vị này… Là nữ, nữ giả nam, khi biết muốn bắt nàng hỏi chuyện, hắn ta đổ mồ hôi lạnh đầy đầu nhưng lại không thể thoát thân.
Nhưng vừa rồi… Tại sao lại biến thành nam nhân?
Ngực và cơ bắp ở đâu ra…
Chẳng lẽ tin tức của Hồng tỷ có sự nhầm lẫn?
Vệ Dã vò đầu, thật sự không hiểu nổi.
Cố Văn Uyên muốn giữ ‘Minh Lan Nhược’ ở lại dùng bữa nhưng đối phương lại không muốn ở lại, chỉ nói trong lòng không thoải mái, muốn trở về nghỉ ngơi.
Nhìn thiếu niên ỉu xìu buồn bã, Cố Văn Uyên hận không thể kéo vào trong lòng ngực thương tiếc nhưng mỗi lần động đậy lại cảm thấy đau đớn ở lưng.
Vì thế đành phải từ bỏ, sai Vệ Dã đưa cho ‘Minh Lan Nhược’ tấm ngân phiếu ngàn lượng xem như bồi tội.
‘Minh Lan Nhược’ nhận bạc, nhỏ nhẹ cảm tạ Cố Nhị rồi mới xoay người rời đi.
Về tới chỗ ở của mình, nàng đẩy cửa phòng ra, thấy bên trong cánh cửa có một gương mặt giống hệt Minh Lan Nhược.
Người kia vừa thấy ‘nàng’ trở về, vội đứng dậy: “Không có việc gì chứ?”
‘Minh Lan Nhược’ vừa vào cửa, gật đầu: “Không có việc gì, ta muốn tắm gội trước, có gì ăn không?”
‘Nàng’ mở miệng lại là giọng thiếu niên công tử.
Minh Lan Nhược trong phòng nói “tốt” rồi xoay người rời đi chuẩn bị thức ăn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất