Minh Lan Nhược quay lưng lại, nắm chặt bàn tay hơi run rẩy của mình, thản nhiên nhìn hắn: “Ngài muốn nói gì, Thương Kiều, nếu ta nói ta sợ hãi, ngài muốn làm gì ta? Ngài lại phát bệnh à!”
Vừa rồi đứng ở phía sau nàng là Thương Kiều, chứ không phải Kiều Viêm.
Minh Lan Nhược không cho hắn cơ hội để phản ứng lại, tay còn lại của nàng đột nhiên nắm lấy cằm của hắn, nâng mặt ép hắn nhìn nàng.
Nàng cúi đầu xuống, nhìn vào khuôn mặt có hơi vặn vẹo và quỷ dị của hắn: “Nói cho ta biết, trước đó có chuyện gì tương tự xảy ra khiến ngài đột nhiên phát tác như vậy không?”
Kiều Viêm, không, vào lúc này, sắc mặt của Thương Kiều trong nháy mắt đã mất hết cả màu máu, khuôn mặt vốn tái nhợt đã trở nên hơi xanh dữ tợn hơn.
Nữ tử lạnh lùng và vô cảm, giống như ánh mắt của đại phu khi nhìn bệnh nhân. Nhưng dường như nó có khả năng xuyên thấu trái tim con người, khiến toàn bộ sự âm u không còn chỗ trốn.
Hắn đột nhiên đứng thẳng lên, xoay người lạnh lùng nói: “Ta đi tắm rửa đây, nàng xử lý sạch sẽ chỗ này từ đầu đến cuối đi.”
Sau đó, hắn quay người bỏ đi.
Vệ Dã đứng ở ngoài cửa cầm một chậu nước và một cái giẻ lau, nhìn hắn đi ra, theo bản năng lùi lại một bước.
“Mộc phòng ở đâu?” Hắn liếc nhìn Vệ Dã.
Vệ Dã vội vàng khom người nói: “Ở ngay bên phải lầu một.”
“Ở đó có sạch sẽ không?” Hắn hỏi một cách vô cảm.
Vệ Dã cung kính nói: “Trong mộc phòng có suối nước nóng, nước luôn trong lành và rất sạch sẽ ạ.”
Thương Kiều không nói thêm gì nữa mà rời đi. Khi đó Vệ Dã mới phát hiện ra rằng mình vừa làm một chuyện rất kì lạ.
Tại sao hắn ta lại cúi chào người khác một cách khó hiểu như vậy để làm gì chứ?
Nhưng khí chất của nam nhân đó còn khó đoán hơn cả Cố tướng quân, khiến người ta cảm thấy không thể nhìn thẳng vào hắn, nên đành phải cung kính khi nói chuyện.
Vệ Dã đứng thẳng lên, liếc nhìn bóng lưng Kiều Viêm đang rời đi, không khỏi hít một hơi thật sâu.
Hắn ta chưa từng thấy ai dù người đầy máu mà vẫn đẹp như vậy, đẹp đến kinh khủng…
Nhưng cũng rất khủng bố.
Hắn ta bước vào cửa, vắt chiếc khăn rồi bắt đầu lau vết máu trên sàn nhưng không chịu nổi mà lẩm bẩm vài câu: “Tiểu Kiều, ca ca của ngươi trông thật đáng sợ… Ngươi… Cũng phải cảm ơn hắn đi.”
Hắn nhìn Cố Nhị trông giống như con chó chết như vậy, mấy ngày nay hắn ta sẽ không cần phải chịu đựng sự tra tấn của đối phương nữa.
Minh Lan Nhược không nói gì, ngồi bên cạnh Cố Văn Uyên mà di chuyển châm như bay, nhét một viên thuốc có chứa nước tiểu của Đại Hoàng vào miệng hắn ta.
Vệ Dã ra vào mấy lần trong lúc Minh Lan Nhược đang dọn dẹp hậu quả cho Cố Văn Uyên, nghe thấy hắn ta đang lẩm bẩm điều gì đó trong lúc hôn mê.
Nàng nghe xong thì thấy sửng sốt nhưng cũng không nói gì cả.
Một khắc sau, thấy hơi thở của Cố Nhị đã ổn định, nàng viết đơn thuốc đưa cho Vệ Dã.
“Đây là đơn thuốc bổ huyết, đã cải tiến so với đơn thuốc của Cừu thúc. Cầm lấy đi, đừng để Cừu thúc nhìn ra được vấn đề. Những ngày này đừng để Cừu thúc kê đơn thuốc cho Cố Nhị, kẻo lại bị vạch trần bí mật.”
Vệ Dã cẩn thận gật đầu, hắn ta biết phải làm gì trước việc này. Sau khi dẫn Tiểu Kiều vào bếp, hắn ta đã đuổi tất cả những người đang ở trong viện ra ngoài.
Cái tên suốt ngày hành hạ hắn ta cuối cùng cũng bị người ta đánh cho tàn tạ rồi. Thật vô nghĩa khi bắt hắn ta phải dọn mớ hỗn độn đó mà.
Minh Lan Nhược đứng dậy, lại ra chỉ thị: “Ta đi gặp ca ca. Hơn nữa, ca ca cũng không phải là người của Xích Huyết, mà là người của triều đình.”
Vệ Dã sửng sốt, nhất thời không tiêu hóa được tin tức này.
Điều này có nghĩa là gì?
Nhưng hắn ta biết rằng tin tức về nàng chỉ có thể ở trong giới hạn mà nàng cho phép hắn ta biết mà thôi.
“Ta hiểu rồi.” Vệ Dã gật đầu.
Minh Lan Nhược đứng dậy đi xuống lầu vào mộc phòng.
Quả thực có tiếng suối nước nóng ở trong mộc phòng.
Nàng có vẻ hơi động lòng mà mở cửa bước vào.
Quả nhiên đã nhìn thấy một bể tắm lớn bằng ngọc xanh ở nơi có tấm màn đang buông xuống.
Một thân hình gợi cảm với đường nét rõ ràng đang ngâm mình trong bể tắm, hắn dang tay dựa vào mép bể, mái tóc đen ướt đẫm được hất ra sau và buông thõng bên hồ.
Đôi mày ẩm ướt của Thương Kiều lạnh lùng, khí phách mà tao nhã. Nhưng làn da quá nhợt nhạt và đôi môi đỏ mọng mang đến cho hắn một vẻ hơi phi nhân loại.
Minh Lan Nhược đi tới, bình tĩnh hỏi: “Đốc chủ đại nhân đã tắm rửa xong chưa? Đã đến lúc chúng ta phải về rồi.”
Hắn đã cởi bỏ mặt nạ da người, để lộ những đường nét tinh xảo vốn có của khuôn mặt. Nhưng lại mang theo lệ khí và sự tối tăm kì lạ.
Thương Kiều không nhúc nhích, dường như không nghe thấy lời nói của nàng.
Minh Lan Nhược bỗng nhiên đi tới phía sau lưng của hắn, quỳ một chân xuống đất, học theo cách hắn vừa làm, khom lưng cúi đầu. Rồi nàng lại đưa tay ôm lấy khuôn mặt tái nhợt ẩm ướt của hắn, để hắn ngửa mặt ra đằng sau…
Buộc hắn phải ngước lên nhìn mình.
“Sao nào, còn bệnh kia kìa, sao lại không để ý đến đại phu là ta đây hả?”
Đôi mắt thanh diễm của nàng nhìn xuống đôi mắt lạnh băng của hắn, yên lặng nhìn hắn.
Ánh mắt của Thương Kiều đen như vực thẳm, lạnh lùng không biểu tình nói: “Buông ra, nàng về trước đi!”
Minh Lan Nhược cười giận dữ.
Nàng nhướng mày: “Thiên Tuế Gia, ta không phải là thuộc hạ của ngài. Đừng nói chuyện với ta bằng giọng điệu ra lệnh như vậy. Ngài có biết ta là ai không?”
Nàng thở ra như hơi thở như lan phả vào chóp mũi của hắn: “Vậy mà lại hỏi Cố Nhị có muốn ngủ với ngài không ư? Chỉ có ta mới là người… Được phép ngủ với ngài!”
Vừa nói, nàng vừa cúi đầu, không khách khí mà chặn đôi môi mỏng đỏ mọng đang định nói gì đó của hắn lại.
Đôi mắt phượng sẫm màu của Thương Kiều hơi nheo lại nhưng nàng lại cắn vào lưỡi hắn, khiến hắn không nhịn được mà rên rỉ: “Ư.”
Hắn chỉ cảm nhận được hơi ấm từ môi nàng, mùi thơm thoang thoảng của thảo dược. Dường như còn có một loại thuốc nồng nặc theo đầu lưỡi của nàng chảy vào miệng hắn rồi trôi vào cổ họng của hắn.
Hôn ở tư thế này không hề thoải mái đối với người bị giữ lại và bị ép ngửa đầu ra sau, có thể nói là gây khó chịu.
Nhưng đôi môi mềm mại quen thuộc của nàng bao phủ lên môi và lưỡi của hắn. Khi nàng bón thuốc bằng miệng, đầu ngón tay của Thương Kiều đã hơi siết chặt vào mép bậc bằng ngọc, nhẫn nhịn bản thân không cử động.
Chịu đựng sự “tra tấn” và “khó chịu” đó trong im lặng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất