Minh Lan Nhược - FULL

Minh Lan Nhược bón thuốc xong nhưng lại không hề có ý định ngẩng đầu lên. Mà lại nheo đôi mắt to như mèo lại, cắn vào môi dưới đỏ như máu của hắn, khe khẽ hừ một tiếng như nỉ non…
“Ta lười hỏi chuyện quá khứ của ngài, nếu ngài không muốn nói thì quên đi. Những người đã bỏ rơi ta trong quá khứ thì không thể ở lại, chỉ có hôm nay (triệu) và ngày mai mới nên mong chờ, hiểu không?”
Thương Kiều dừng lại, đôi mắt lạnh lùng u ám thay đổi thất thường, dần dần trở nên bối rối và mờ mịt.
Những người đã bỏ rơi ta trong quá khứ thì không thể ở lại, chỉ có hôm nay và ngày mai mới nên mong chờ…
Quá khứ là ai, hôm nay và ngày mai của hắn lại là ai?
Một lúc sau, nàng lại thiếu kiên nhẫn cắn đầu lưỡi của hắn: “Nói nhảm, đương nhiên ta là hôm nay và ngày mai của ngài rồi! Ngài còn muốn có người khác à?”
Hắn cau mày, rồi nhận ra rằng vừa rồi khi hắn đang chìm đắm trong suy nghĩ thì đã lẩm bẩm thành tiếng.
Nàng dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ hầu kết của hắn, liếm khóe môi hắn như một con mèo: “Nhưng lần sau khi lại bị bệnh, mà còn dám dùng cái trạng thái để dọa phạm nhân như vậy để dọa ta thì ta sẽ lột trần và treo ngài lên đánh đó. Ngài có tin hay không thì tùy.”
Đầu lưỡi và khóe môi hắn cảm thấy hơi đau vì bị cắn. Chiếc lưỡi mềm mại của nàng lại xoa dịu nơi đang đau đó. Hắn nhắm mắt lại rên rỉ đau đớn.
Lớp sương mù ảm đạm giữa đôi lông mày xinh đẹp của hắn đã biến mất.
Tiểu cô nương của hắn không những không sợ hắn mà còn hôn hắn nữa…
Nhận thức này đột nhiên khiến hắn bình tĩnh lại.
Hắn khẽ thở hổn hển, đột nhiên giơ tay ôm lấy vai của nàng, dâng đôi môi đỏ mọng ẩm ướt của mình lên cho nàng, tiếng cười nhẹ bị nàng nuốt mất: “Tiểu nương nương thật uy phong quá đi. Nếu muốn lột trần ta ra để treo lên đánh thì còn tùy bản lĩnh của nàng nữa.”
Giọng hắn từ tính và ẩm ướt, giống như những chiếc lá mềm mại trong mưa chạm vào từng bộ phận trên cơ thể nàng.
“Ư…” Minh Lan Nhược bị hắn đè xuống, nụ hôn nóng hổi… Ẩm ướt lại càng sâu hơn.
Chậc, mặc dù một nữ tử như nàng nói ra điều này có hơi lạ.
Nhưng nam nhân ở bên dưới thực sự trông giống như một yêu tinh quyến rũ, không, một yêu tinh lay động trái tim của nàng.

Mười lăm phút sau, Thương Kiều cuối cùng cũng đứng dậy và đi thay y phục.
Minh Lan Nhược nhìn vạt áo ướt đẫm của mình, thở dài.
Thương Kiều là loại người nếu đã cải trang thành Kiều Viêm thì sẽ không bao giờ bại lộ trừ khi liên quan đến chuyện của nàng.
Hôm nay hắn đột nhiên xé bỏ mặt nạ ngụy trang, lộ ra bộ mặt thật, suýt chút nữa giết chết Cố Nhị.
Hắn gần như đã phát bệnh, và có lẽ do sự vô liêm sỉ của Cố Nhị đã kích thích đến nỗi đau thầm kín của hắn.
Minh Lan Nhược suy nghĩ cẩn thận, thực sự có một số quý tộc ở kinh thành đã ngấm ngầm ưa chuộng nam phong, điều này đã có từ thời Chiến Quốc rồi…
Thương Kiều lớn lên đẹp như vậy nhưng ai lại dám ra tay với Thương Kiều cơ chứ?
Chẳng lẽ khi hắn còn là một thiếu niên không có quyền lực thì hắn đã từng bị khinh nhục?
Hắn không muốn nói ra, nàng sẽ không muốn ép hắn phải xé rách miệng vết thương.
Nàng vừa mới dùng mấy phương pháp vừa đánh và vừa xoa nam nhân đó. Nhưng thực ra nàng cũng không biết mình đang làm gì.
Nàng không biết tính toán thế nào cho đúng, theo phương ngữ Lĩnh Nam, nàng định ăn vạ!
Nhưng may mắn thay, nàng đã chuyển hướng sự chú ý và cảm xúc của hắn thành công. Đồng thời đã ngăn chặn những dấu hiệu tái phát của chứng Ly Hồn một cách nhanh chóng.
Nếu không, khi hắn bị kẻ địch bao vây mà phát bệnh thì nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn!
Minh Lan Nhược vừa vắt khô quần áo vừa lẩm bẩm.
Nhìn đi! Nhìn đi!
Có đại phu nào phải hy sinh sắc đẹp để chữa bệnh chưa?
Chỉ có nàng mà thôi!
Nàng thực sự là “thuốc” của hắn từ đầu đến chân mà!
Minh Lan Nhược rất xúc động.
Trên đời này có loại đau khổ nào như vậy không…
Lúc Kiều Viêm thu dọn xong, Minh Lan Nhược ngẩn người.
Hắn đã khôi phục lại bộ dạng của Kiều Viêm, mặt nạ da người trên mặt cũng đã đeo xong rồi, lại trở thành thị vệ thanh niên ôn nhã ổn trọng mà trung thành kia.
Cái vẻ thô bạo yêu dị xanh xao kia đã hoàn toàn biến mất không còn thấy gì nữa.
Thấy nàng nhìn mình ngẩn người, Kiều Viêm vừa buộc chặt ống tay áo, vừa thản nhiên hỏi: “Sao vậy? Tiểu Minh.”
Minh Lan Nhược yên lặng lắc đầu: “Không có gì, chỉ là cảm thấy, có tiền tốt thật.”
Có phải người này giấu mười mấy hai mươi tấm mặt nạ da người giống nhau, đồ dùng dịch dung luôn mang bên người không?
Cũng chỉ có Đông Xưởng lắm tiền nhiều của, có quốc khố của triều đình làm chỗ dựa, nếu không cái loại mặt nạ da người cực kỳ tinh xảo quý giá này, một tấm trên giang hồ cũng phải mấy chục lượng vàng, sao có thể kịp với cách dùng này của hắn.
Tuy kinh doanh buôn bán của Xích Huyết cũng rất lớn nhưng phải nuôi binh nuôi người, tuy nàng đã rất có tiền nhưng không thể so được độ dư dả với Thương Kiều.
Không biết lần này có thể nhân lúc triều đình và Cố gia trại đánh nhau, vớt vát được chút lợi ích từ Cố gia trại, kiếm chút tiền riêng hay không.
Kiếm tiền là một chuyện quan trọng.
Kiều Viêm nhìn bộ dạng đau lòng của Minh Lan Nhược, ý vị sâu xa nói: “Đúng vậy, vì thế, kiếm tiền, không khó coi.”
Minh Lan Nhược không ngẫm kỹ lời hắn nói, lại ngước mắt lên nhìn hắn: “Kiều Viêm, ngươi đã khá hơn chút nào chưa?”
Nói xong thì vươn tay ra bắt mạch cho hắn một cách tự nhiên.
Kiều Viêm bình tĩnh nhìn nàng nói: “Ta không bị bệnh.”
Minh Lan Nhược nghiêm túc gật đầu: “Là tên nam nhân Thương Kiều chó má kia bị bệnh, ta còn tưởng rằng hắn muốn đối xử với ta như đối xử với Cố Nhị, dọa chết người ta rồi, xem ta có đánh chết hắn hay không, đương nhiên, nam nhân chó má bị bệnh rồi, chuyện này không có liên quan gì đến người tốt là ngươi.”
Kiều Viêm: “…”
Tiểu nương nương nhà hắn ghi thù lắm đấy.

Hai người rời khỏi viện của Cố Nhị, trở về nơi ở của mình.
Bọn họ chia nhau nghỉ ngơi một lúc, khi Minh Lan Nhược tỉnh lại, sắc trời đã tối, mặt trời đã ngả về phía tây.
Nàng ra ngoài bưng thức ăn vào bày biện xong, lại nhìn thấy Kiều Viêm cầm một bức thư không biết có từ lúc nào trên bàn lên nhìn một lúc, sau đó đốt.
Minh Lan Nhược nhìn điệu bộ chuẩn bị ra ngoài của hắn, không khỏi buồn bực: “Kiều Viêm, ngươi đi đâu?”
Kiều Viêm tùy ý nói: “Ta ra ngoài một chuyến, hình như Cừu đại phu nói sau khi tuần tra trở về sẽ đến chỗ Cỗ Nhị thay thuốc mới cho hắn ta.”

Ads
';
Advertisement