Minh Lan Nhược - FULL

Nhưng lại khiến hắn trông như yêu ma nuôi dưỡng từ trong bóng tối và máu thịt, khiến người ta cảm thấy sợ hãi và khiếp sợ.
Vệ Dã sởn gai ốc, mặt Minh Lan Nhược cũng tái nhợt.
Hình như phát hiện trên mặt mình dính máu, hắn chậm rãi nâng cổ tay, tao nhã lau máu ở khóe môi: “Ta đang bôi thuốc cho Cố Nhị thiếu gia, lại không cẩn thận hình như càng nghiêm trọng hơn, phải làm sao bây giờ?”
Vệ Dã không dám nhìn hắn, chỉ dám hoảng hốt nhìn Cố Nhị như không còn sức sống: “Nhị thiếu gia… Nhị thiếu gia… Ngài thế nào rồi?”
Vết thương sau lưng kia, nói máu thịt mơ hồ còn nhẹ, một người chảy nhiều máu như vậy, còn có thể sống sao?
Cố Nhị thoi thóp nhưng ánh mắt cuồng loạn, dùng hết sức gào thét: “Không liên quan đến Đại Kiều… Không liên quan đến Đại Kiều… Là ta… Là ta bảo hắn bôi thuốc… Hắn vô tội… Là ta… Không cho phép… Không liên quan đến hắn…”
Minh Lan Nhược và Vệ Dã: “…”
Con mẹ nó, đó là tình yêu đích thực.
Cảm động chết người.
Kiều Viêm thuận tay lấy khăn ở bên cạnh, tùy ý lau máu trên ngón tay trắng bệch của mình, lạnh nhạt nói: “Đấy, Nhị thiếu gia tự nói, các ngươi cũng nghe thấy rồi.”
Cố Văn Uyên vẫn lầm bầm: “… Đúng… Không liên quan đến Đại Kiều…”
Kiều Viêm thờ ơ nói: “Đa tạ thiếu gia thương tiếc.”
Khóe mắt Minh Lan Nhược giật giật: “…”
Thật sự là… Chó!
Nàng có thể nói gì đây? Thôi được rồi, dù sao cho dù Cố Nhị có chết, chắc chắn cũng không tố cáo Kiều Viêm là đầu sỏ tra tấn hắn ta đến chết.
Nàng đã nói, vị Gia này mới là người cầm trong tay roi huấn luyện người.
Hơn nữa bản lĩnh huấn luyện người và đùa bỡn lòng người của Thương Kiều, quả nhiên là lợi hại có một không hai trong thiên hạ. Rõ ràng giết chết ngươi là hắn, còn có thể khiến ngươi mang ơn.
Minh Lan Nhược liếc hắn, lặng lẽ rùng mình, cũng may… Kiếp trước kiếp này hắn không dùng bản lĩnh này trên người nàng.
Không biết sao lúc người này đối mặt với nàng lại dễ để lộ sơ hở như vậy.
Nàng gần như sơ hở của hắn…
Dường như nhận ra ánh mắt của Minh Lan Nhược, đột nhiên Kiều Viêm nhìn qua, ánh mắt u ám.
Minh Lan Nhược trong lòng sợ hãi, vô thức quay mặt đi, khẽ nói: “Ta đi xem tình huống của Cố Nhị trước, không thể để hắn chết thật.”
Cuối cùng Cố Nhị không chịu nổi, hôn mê bất tỉnh, mặc dù hắn ta bị Kiều Viêm không biết dùng thứ gì mê hoặc đến mức mê muội, chắc chắn sẽ không tố cáo Kiều Viêm gần như giết chết hắn ta.
Nhưng nếu sau khi bọn họ đến, Cố Nhị đã chết, lấy bản lĩnh của vị Cừu thúc kia, cộng thêm Cố Đại tướng quân cũng không phải kẻ ngốc, thế nào cũng đoán ra có liên quan đến bọn họ.
Minh Lan Nhược đi đến bên cạnh Cố Nhị, ngồi xuống, nhìn thấy vết thương sau lưng hắn ta vô cùng thê thảm, xương trắng nhô ra, cũng không khỏi tái mét mặt mày.
Nàng vội lấy từ bên hông ra một bọc châm nhỏ và mấy bình dược hoàn, đồng thời dặn dò Vệ Dã: “Ở đây đâu cũng có máu, ngươi mau nghĩ cách thay chăn đệm và y phục, xử lý hết đống máu này đi.”
Vệ Dã nhìn cảnh tượng nơi này giống như hiện trường vụ án phân thây, ai nhìn mà không sợ gần chết.
Hắn ta vội vàng gật đầu: “Được!”
Kiều Viêm đứng dậy, Vệ Dã thấy hắn đến gần, mặt trắng bệch, theo bản năng lui lại vài bước, giống như nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ.
Hắn ta miễn cưỡng cười: “À, ta đi trước… Đi lấy nước.”
Dứt lời, hắn ta vội vàng rời đi.
Sau khi Vệ Dã rời đi, Minh Lan Nhược bắt mạch và hạ châm cho Cố Nhị.
Kiều Viêm thấy máu trên tay lau không sạch, ánh mắt lộ vẻ ghét bỏ, dứt khoát ném khăn trong tay đi, khoanh tay đứng bên cạnh, lười biếng nói.
“Yên tâm, hắn ta không chết được, thủ đoạn của Đông xưởng, am hiểu nhất là khiến người khác sống không bằng chết.”
Minh Lan Nhược nghe vậy, đặt đầu ngón tay lên mạch đập của Cố Nhị. Đúng là thế, tâm mạch của hắn ta tuy yếu nhưng không biết được thứ gì bảo vệ rất tốt, hơn nữa máu đã dần ngừng chảy.
Gần chết, đau đớn nhưng không chết.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy thủ đoạn như vậy, thật sự khiến nàng vừa kinh ngạc vừa kinh hãi.
Nhất thời nàng không biết phải nói gì, chỉ gật đầu: “Ừ.”
Nàng vẫn tập trung cầm máu cho Cố Văn Uyên, xử lý vết thương.
Với thương tích như này của Cố Văn Uyên, sợ là đến lúc đại quân triều đình với sơn trại Cố gia khai chiến cũng không thể rời giường.
Như vậy cũng tốt, đỡ phải gây họa cho Vệ Dã.
Minh Lan Nhược lặng lẽ thở dài.
Đột nhiên một bàn tay thon dài lạnh như băng đặt lên vai Minh Lan Nhược: “Đang nghĩ gì?”
Người Minh Lan Nhược run lên, có chút cứng đờ, nhất là vết máu đỏ sậm trên tay hắn gần như cọ vào má nàng.
Nàng hơi nghiêng người, bình tĩnh tránh tay hắn: “Không có gì, chỉ nghĩ đến tên đại phu Cừu thúc kia nếu lão ta lại đến thay thuốc cho Cố Nhị, nhìn thấy những vết thương này, e rằng sẽ phát hiện điều gì đó không đúng.”
Kiều Viêm mỉm cười: “Nếu là lão ta, người không cần lo lắng điều này, ta sẽ xử lý.”
Minh Lan Nhược cũng không biết hắn muốn xử lý như thế nào, chỉ không yên lòng gật đầu: ‘Ừ.”
Nàng đang chuẩn bị rút ngân châm trên huyệt Ngọc Đường của Cố Nhị ra.
Bỗng nhiên, Kiều Viêm ở phía sau nàng khom lưng nghiêng người.
Cái bóng âm u của hắn bao trùm lấy nàng trong đó, một khuôn mặt tái nhợt lạnh lẽo thân mật áp vào má nàng, con ngươi liếc đến khóe mắt, lấy góc độ cực kỳ quỷ dị nhìn nàng, mặt nhìn phía trước, con ngươi lại nhìn chằm chằm nàng, mỉm cười:
“Nàng đang, sợ ta sao?”
Minh Lan Nhược chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, rõ ràng là ban ngày, người phía sau đang ôm nàng.
Mặt của hắn thân mật dán vào nàng như thế nhưng nàng lại giống như đang ở trong bóng tối quỷ mị âm lãnh, không biết dán vào thứ gì, lạnh lẽo, dính dính lại đẫm máu, làm cho người ta không rét mà run.
Tay của hắn vuốt ve bả vai nàng, từ từ dùng sức, đầu ngón tay lạnh băng như xuyên qua y phục nàng thấm vào trong da thịt nàng.
Gần như khiến cả người nàng cứng ngắc.
Không khí cực kỳ yên tĩnh.

Không biết vì sao, trong nháy mắt đó, Minh Lan Nhược có một loại cảm giác khó nói, nếu như nàng trả lời sai, sẽ có hậu quả rất tồi tệ.
Hậu quả này chưa chắc sẽ phát động vào lúc này nhưng sau này đối với nàng mà nói, tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Nàng hít sâu một hơi, bỗng nhiên đứng lên, xoay người giơ tay tát một cái: “Bốp!”
Nàng dứt khoát đánh lệch khuôn mặt Kiều Viêm.
Vì thế, tư thế của hắn trở nên có chút kỳ quái, nghiêng người tựa như cúi đầu, lại nghiêng mặt, biểu cảm quỷ dị kia cũng bị một cái tát này đánh cho không còn đáng sợ như trước.
Không khí nháy mắt trở nên tĩnh lặng.

Ads
';
Advertisement