Minh Lan Nhược - FULL

“Đại Kiều… thiếu gia… thiếu gia, ta không có ý đó, mặc dù ngươi… thực sự rất tốt…”
Cố Nhị đỏ mặt, nhất thời lắp bắp, cũng không biết là muốn che dấu mục đích của mình, hay là nói tiếp theo lời Kiều Viêm.
Kiều Viêm lạnh lùng không kiên nhẫn nhướng mày: “Muốn lên thì lên, muốn ngủ thì ngủ, che che giấu giấu, lằng nhằng, ngươi có phải là nam nhân hay không?”
Cố Nhị: “…”
Vì… Vì sao trông Kiều Viêm lại hoàn toàn khác với lang quân tuấn tú, điềm tĩnh hắn ta nhìn thấy thế này, vừa mở miệng, chẳng những khí thế bức người, còn ngay thẳng khiến hắn ta không chống đỡ nổi!
Nhưng thần thái lạnh lùng, khinh miệt lại thẳng thắn của hắn khiến tim hắn ta đập như trống.
Hắn ta nhìn Kiều Viêm, bỗng nhiên đưa tay ra, thử thăm dò muốn nắm tay đối phương: “Đại Kiều, ngươi có chán ghét ta không? Ý ta là… Ngươi có ghét nam nhân không?”
Kiều Viêm hơi nghiêng mặt, bỗng nhiên cười: “Đương nhiên, không ghét rồi, bên cạnh ta có rất nhiều nam nhân.”
Nói như vậy nhưng hắn lại ngả ghế ra sau, nhấc chân dài lên, giẫm chính xác lên bàn tay hư hỏng ở mép giường của Cố Nhị.
Hắn không dùng sức, Cố Văn Uyên cảm thấy không đau lắm, lại không thể rút tay của mình từ dưới chân hắn ra, hơn nữa hắn ta cũng không thể dùng sức.
Dùng sức một cái, vết thương trên lưng hắn ta lại đau!
“Ngươi… Làm gì vậy!” Khuôn mặt tái nhợt của Cố Văn Uyên đầy sự tức giận.
Tiện nhân này, dám giẫm lên tay hắn ta!
Kiều Viêm lại hơi nghiêng đầu, đuôi mắt tinh xảo nhướng lên, toát ra sự quyến rũ: “Cố Nhị thiếu gia, ngươi nhìn trúng Tiểu Kiều, giờ lại nhìn trúng ta, tự xưng là Tào Tháo nhưng Đồng Tước Đài của ngươi ở nơi nào, về sau dự định có bao nhiêu người đây?”
Nói xong, mũi chân hắn hơi dùng sức nghiền lên mu bàn tay Cố Văn Uyên.
Cố Văn Uyên chỉ cảm thấy mu bàn tay mình bắt đầu đau nhưng lời Kiều Viêm nói lại khiến hắn ta sinh ra ảo giác…
Đại Kiều đang thăm dò hắn ta, cho nên mới đối xử với hắn ta như vậy!
Chẳng lẽ mỹ nhân này có ý với mình từ lâu nhưng lại bất mãn với thói trăng hoa của mình?
Giống như vừa rồi mặt hắn xụ ra là không hài lòng khi mình thân cận Tiểu Kiều, đang ghen ư?
Với Cố Văn Uyên, từ tiện nhân đến mỹ nhân, cũng chỉ trong chốc lát.
Cố Văn Uyên suy đoán, đôi mắt dài nhỏ lóe lên ánh sáng, vẫn nhẫn nại, thâm tình nói:
“Tiểu Kiều đáng yêu như vậy nên ta chỉ coi Tiểu Kiều như đệ đệ. Cũng vì ngươi, ta muốn đối tốt với những người bên cạnh ngươi, không biết vì sao lại cho hắn ta ảo giác, khiến hắn ta nghĩ rằng ta có tình ý với hắn ta, ôi…”
Kiều Viêm nghe vậy, môi mỏng đỏ sẫm nhếch lên, rất hứng thú: “Phải không, có nghĩa là ngươi sẽ giữ khoảng cách với Tiểu Kiều? Vậy, ngươi đừng lừa ta, vì ta không thích bị lừa đâu.”
Hắn nói như vậy nhưng không những không buông lỏng chân, mà mũi chân lại dùng sức đè xuống, như muốn giẫm nát tay của hắn ta.
Vừa rồi, là cái tay này đã kéo tiểu nương nương của hắn phải không?
Cố Văn Uyên đau đến mức suýt kêu la thảm thiết nhưng vẫn miễn cưỡng mình lộ ra nụ cười: “Đương nhiên, Đại Kiều, ta chỉ chưa dám bày tỏ tâm ý của mình, nếu ngươi cũng có ý với ta…”
Cuối cùng hắn ta không thể chịu nổi cơn đau hít vào một hơi: “Ngươi… Ngươi bỏ chân ra.”
Đạp đau chết hắn ta rồi!
Lần này Kiều Viêm mũi chân buông lỏng, thản nhiên nói: “Thì ra Cố Nhị thiếu gia lại chán ghét sự đụng chạm của ta như vậy, ta đi trước, đỡ phải khiến ngài chán ghét.”
Nói xong, hắn đứng dậy rời đi.
Biểu cảm Cố Văn Uyên thay đổi, theo bản năng đưa tay kéo lấy y bào của hắn.
Rõ ràng tay bị đạp suýt nữa nứt xương, đau không chịu được nhưng hắn ta vẫn miễn cưỡng tỏ vẻ bất đắc dĩ thâm tình nói: “Đại Kiều, ta không phải ý kia, sao ta có thể không thích ngươi đụng vào!”
Rõ ràng đế giày giẫm lên hắn ta, sao có thể gọi là đụng chạm nhưng mỹ nhân nói gì cũng đúng.
Kiều Viêm cúi xuống, khiến người khác không thấy rõ nụ cười lạnh lẽo trên khuôn mặt điềm tĩnh tuấn tú: “Thật không?”
“Tất nhiên rồi!” Cố Văn Uyên dịu dàng nói.
Bỗng nhiên Kiều Viêm nhếch miệng, trên đôi mắt đẹp mày dài toát ra khí chất mê người: “Vậy ta bôi thuốc cho Nhị thiếu gia nhé.”
Cố Văn Uyên nhìn mà ngây người, ấp úng nói: “Nhưng… Cầu thúc vừa bôi thuốc cho ta!”
Kiều Viêm nghe vậy, đuôi lông mày và khóe mắt như bao phủ bởi sương tuyết lạnh lẽo, lạnh lùng như đóa hoa cao lãnh: “Nếu đã như vậy, xin phép cáo từ, về sau Tiểu Kiều đến là được.”
“Chờ… Chờ… Chờ một chút!” Cố Văn Uyên vô thức gọi hắn lại.
Hắn ta chỉ cảm thấy sự lạnh lùng với hỉ nộ vô thường của người trước mặt, càng thêm sức quyến rũ khó hiểu lại khiến lòng người hoảng hốt của Kiều Viêm.
Khiến lòng người ngứa ngáy khó nhịn, chỉ muốn chinh phục thách thức này!
“Vậy vất vả ngươi… Đại Kiều, giúp ta bôi thuốc thêm lần nữa nhé.” Cố Văn Uyên cố lấy dũng khí, nói với giọng sủng nịch, như không còn cách nào.
Cái này… Cũng coi như tình thú nhỉ, thật sự là băng sơn mỹ nhân khiến người ta bất đắc dĩ.
Kiều Viêm nghe vậy nhíu mày, nụ cười lạnh lùng quỷ dị: “Không vất vả, hầu hạ thiếu gia là điều tất nhiên.”

Minh Lan Nhược và Vệ Dã còn chưa về phòng Cố Nhị đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thê lương của hắn ta!
Làm cho Minh Lan Nhược và Vệ Dã không khỏi run rẩy. Đó là tiếng kêu thảm thiết mà con người có thể phát ra sao?
Vệ Dã xanh mặt: “Nguy rồi, nhất định là người huynh đệ Đại Kiều không chịu nổi sự ghê tởm xấu xa của Cố Nhị, động thủ với hắn ta rồi. Nếu Cố Nhị chết ở đây, hoặc là xảy ra chuyện gì, các người sẽ có nguy cơ bị bại lộ!”
Hắn ta chỉ đoán được Cố Nhị có thể sẽ muốn chiếm lấy Kiều Viêm, lại quên tiểu nhân đê tiện kia đang có thương tích trong người nếu Kiều Viêm không chịu được nữa mà phản kích, cũng có thể mang đến hậu quả ngoài ý muốn!
Biểu cảm Minh Lan Nhược hơi nặng nề, lại chỉ nói: “Mặc kệ Kiều Viêm làm gì, ta tin tưởng hắn có chừng mực.”
Cho dù hắn xúc động giết Cố Nhị, nàng cũng có thể hiểu được, thật sự không được thì lại nghĩ cách che giấu.
Dù thế nào, luôn có cách bảo vệ hắn!

Nhưng… Khi hai người vội vã chạy tới gian phòng, nhìn thấy một màn máu tanh kia vẫn khiến họ tái mặt.
Trên giường Cố Nhị tràn đầy máu tươi, Kiều Viêm ngồi bên cạnh hắn ta, đang rút ngón tay của hắn ra từ vết thương khủng bố sâu thấy cả xương trắng trên lưng Cố Nhị với biểu cảm hứng thú.
Máu bắn tung tóe lên khuôn mặt trắng nõn của hắn, trên đầu ngón tay trắng muốt đang chảy xuống từng giọt máu.
Nhìn thấy bọn họ đi vào, Kiều Viêm hơi nghiêng mặt, tao nhã cười: “A, các ngươi tới rồi.”
Cả người hắn ngồi trong ánh sáng mờ tối, máu trên mặt, trên người giống như vật trang trí trên người hắn, tràn ngập vẻ đẹp đẫm máu.

Ads
';
Advertisement