Minh Lan Nhược - FULL

Minh Lan Nhược nghe thấy lời nói của Cừu thúc thì ngẩn người ra.
Khi thú dữ săn mồi, móng vuốt của chúng không thể tránh khỏi dính máu và chất bẩn. Khi chúng cào vào cơ thể người, vết thương rất dễ bị nhiễm trùng và lở loét.
Sử dụng rượu mạnh để khử trùng miệng vết thương có thể rất đau đớn nhưng cũng giúp miệng vết thương giảm nguy cơ bị hoại tử.
Không nhiều đại phu biết được điều này, rõ ràng vị Cừu thúc này là một đại phu rất giỏi về vết thương ngoài da.
Minh Lan Nhược không kìm được mà nhìn lão ta thêm một lần.
“Nhị thiếu gia, Đại Kiều và Tiểu Kiều đã đến rồi.” Thị vệ của Cố Văn Uyên đột nhiên lên tiếng.
Cố Nhị vừa nhìn thấy Minh Lan Nhược bước vào, đôi mắt đã sáng quắc lên, cả người hắn ta hớn hở hẳn lên: “Tiểu Kiều, mau tới đây.”
Kể từ khi Minh Lan Nhược “xả thân dụ mãnh hổ rời đi” lần trước, Cố Nhị đã cảm thấy “thiếu niên” này không chỉ biết báo đáp ân tình mà còn có tình cảm sâu sắc với mình.
Nếu không, sao lại dám hi sinh để cứu hắn ta?
Minh Lan Nhược nhìn thấy bộ dạng đó của hắn ta, âm thầm cười khẩy nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười, bước đến bên giường hắn ta hành lễ: “Tham kiến nhị thiếu gia, hôm nay nhị thiếu gia đã cảm thấy đỡ hơn chưa?”
Cố Nhị đưa tay kéo cánh tay của nàng, để nàng ngồi xuống cạnh mình: “Tốt, vừa nhìn thấy Tiểu Kiều là ta đã thấy vui hơn nhiều rồi… Á á!”
Nhưng hắn ta vừa cử động, đã khiến cho vết thương sâu đến tận xương sườn ở lưng lại bị kéo căng, không kìm được mà hét lên một tiếng thảm thiết, đau đến mức suýt nữa thì nước mắt và nước mũi trào ra.
Trong lòng Minh Lan Nhược cảm thấy rất hả hê nhưng vẫn làm bộ lo lắng: “Nhị thiếu gia cẩn thận một chút.”
Cố Văn Uyên nằm sấp nghỉ ngơi hơn nửa ngày mới cảm thấy đỡ hơn, mặt mày tái nhợt cười khổ: “Khiến Tiểu Kiều lo lắng rồi.”
Cừu thúc đứng ở một bên nhìn Minh Lan Nhược, thiếu niên thanh tú này rồi lại nhìn thoáng qua Kiều Viêm với vẻ ngoài điềm tĩnh và anh tuấn, đang đứng sau lưng nàng, trong lòng thầm chửi một câu, hai kẻ rắc rối!
lão ta hừ lạnh: “Nhị thiếu gia, với bộ dáng bây giờ của người thì người nên tập trung dưỡng bệnh cho tốt, nếu để phụ thân người biết chuyện này, chỉ sợ người sẽ bị thương còn nặng hơn nữa.”
Cố Nhị cười gượng một tiếng: “Cừu thúc, vị này chính là ân nhân cứu mạng của ta, nếu đêm qua không có Tiểu Kiều, ta đã gặp nguy hiểm rồi, ta không có ý gì khác đâu.”
Cừu thúc cười lạnh: “Thật sao? Vậy thì tốt!”
Trong tình huống hỗn loạn đó, đương nhiên Cố đại Đương gia sẽ dẫn người xuống cứu, Cố Nhị đã sớm được Cố Bích Quân đưa vào hang đá giấu đi, làm sao mà công lao lại thuộc về thị vệ này?
Tuy nhiên, lão ta cũng lười vạch trần, dù sao tiểu tử này cũng đang bị thương nặng, không thể làm ra chuyện gì hồ đồ.
Cố Nhị thấy Cừu thúc bắt đầu thu dọn đồ đạc để rời đi, nịnh nọt hỏi: “Hôm nay chắc là thúc sẽ đi tuần tra rừng núi kiểm tra các trận pháp cơ quan nhỉ, không cần vội quay lại bôi thuốc cho ta đâu, ở đây ta có người chăm sóc rồi.”
Cừu thúc lạnh lùng nhìn hắn ta một cái: “Hừ, không phải nể mặt mẫu thân ngài thì ngài nghĩ ta muốn đến đây sao?”
Kiều Viêm nghe thấy những lời này, tròng mắt hơi chuyển động nhẹ, chăm chú nhìn lão ta.
Đột nhiên Cừu thúc cảm thấy có một ánh mắt lạnh lùng quái dị đang dõi theo mình, lão ta vội vàng nhìn lại nhưng chỉ thấy thiếu niên phong độ trầm tĩnh kia đang cúi đầu sắc mặt không chút thay đổi, còn thiếu niên còn lại thì mỉm cười nhìn Cố Nhị.
Ảo giác sao?
lão ta cũng không suy nghĩ nhiều, đeo hòm thuốc lên vai rồi rời đi.
Nhưng lão ta lại không phát hiện, ánh mắt đen tối lạnh lẽo của Kiều Viêm lại một lần nữa dõi theo bóng lưng lão ta.
Thì ra… Đây chính là người đã thiết kế vòng trận pháp bên ngoài Cố Gia Trại.
Đạo gia cùng ngành…
Hắn hơi nhếch đôi môi mỏng, trong ánh mắt hiện lên ý cười lạnh lùng rùng rợn.
Cố Văn Uyên vô tình nhìn thấy nụ cười nhếch mép của Kiều Viêm, nụ cười u ám mị hoặc, nụ cười đó khiến hắn ta ngẩn ra, không biết đang nghĩ gì.
Thanh niên này có vẻ hoàn toàn khác hẳn Tiểu Kiều, nếu Tiểu Kiều là cành liễu xanh mướt thì Đại Kiều lại như bông hoa mạn đà la đen huyền bí.
Như thể cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình, Kiều Viêm lạnh lùng nhìn lại.
Cố Nhị nhìn thấy hắn, cũng không thay đổi biểu cảm, chỉ cười nói: “Tiểu Kiều nói là ngươi đã một tay nuôi dưỡng đệ ấy, thật may là có ngươi, nuôi dưỡng Tiểu Kiều trở nên tốt đẹp như vậy.”
Minh Lan Nhược: “…”
Tại sao nàng lại cảm thấy giống như một muội phu đang cảm ơn tẩu tử vì đã vất vả nuôi dưỡng thê tử của mình vậy?
Kiều Viêm bình thản trả lời: “Nhị thiếu gia khách sáo rồi.”
Cố Nhị nhận thấy sự lạnh nhạt của hắn, cũng không nói thêm gì, chỉ nói chuyện với Minh Lan Nhược về những chuyện trong trại.
Minh Lan Nhược tỏ ra rất hứng thú khi nói với hắn ta về những chuyện trong trại nhưng thực ra là nàng đang âm thầm thu thập thông tin của trại.
Cố Nhị nhạy bén nhận ra sự khó chịu của Kiều Viêm, hắn ta hạ tầm mắt, đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay Minh Lan Nhược, cười yếu ớt: “Tiểu Kiều, ngươi có thể giúp thiếu gia đi sắc thuốc được không? Ta muốn uống thuốc do đích thân ngươi sắc.”
Ánh mắt lạnh lùng của Kiều Viêm dừng lại trên tay của Cố Nhị.
Minh Lan Nhược sững lại nhưng vẫn giữ nụ cười, đứng dậy và nhẹ nhàng rút tay ra: “Được thôi!”
Cố Nhị định làm gì khi đuổi nàng đi?
Nàng nhướng mày, có hơi muốn cười, có lẽ người này đang muốn tự mình chuốc lấy phiền phức, chuẩn bị bước vào con đường tự hủy mà không thể quay lại.
“Tiểu Kiều, đi theo ta.” Thị vệ thân cận của Cố Nhị mỉm cười dẫn Minh Lan Nhược đi ra ngoài.
Minh Lan Nhược đi ra ngoài cùng với nam nhân hình như là người đảm nhiệm vai trò “sủng nam” của Cố Nhị.
Trước khi ra khỏi cửa, đột nhiên nàng quay đầu lại, mỉm cười vẫy tay với Kiều Viêm: “Đại ca, ở đây chờ ta một chút, ta sẽ quay lại sau khi xong nhiệm vụ.”
Kiều Viêm thản nhiên nhìn sắc mặt hả hê khi thấy có người gặp nạn của nàng: “Ừm.”
Chẳng lâu sau, trong phòng chỉ còn lại Kiều Viêm và Cố Nhị.
Cố Nhị nhìn Kiều Viêm, ra vẻ thờ ơ hỏi: “Đại Kiều đã thành thân chưa?”
Kiều Viêm không biểu lộ cảm xúc, chỉ lắc đầu.
Nhìn gương mặt lạnh lùng của mỹ nhân ở trước mặt, trong lòng Cố Văn Uyên cảm thấy có hơi ngứa ngáy.
Mặc dù hắn ta cảm thấy chỉ cần có Tiểu Kiều bên mình là cũng đủ rồi.
Nhưng Tiểu Kiều lại dễ dàng bị thu phục hơn hắn ta tưởng tượng, chỉ cần một chút mưu kế nhỏ, “thiếu niên” này đã quỳ xuống, không còn giữ được vẻ ngang tàng, không chịu khuất phục như trước đây nữa.
Dễ dàng có được như vậy, thật chẳng thú vị chút nào.

Ads
';
Advertisement