“Minh Lan Nhược cầm một con cây châm nhỏ từ từ châm cứu cho hắn, làm thông kinh mạch của hắn từng chút một, đồng thời chỉ hắn cách vận khí tìm huyệt đạo.
“
Nàng lại nâng bút chuẩn bị kê đơn thuốc mới, dự định sáng mai sẽ nấu cho hắn.
Nửa giờ sau, Kiều Viêm chầm chậm cảm giác được lửa nóng trong đan điền thật sự đã tiêu tán bớt, hắn cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Hắn nhìn Minh Lan Nhược dịu dàng khác hẳn ngày thường, trong lòng như có suy nghĩ.
Xem ra tiểu nương nương thích bộ dạng thất thố trước kia của hắn.
Nói cách khác, thỉnh thoảng tỏ ra yếu đuối có thể khiến nàng mềm lòng và thương hại mình hơn mấy phần?
Kiều Viêm nheo mắt lại, trong mắt lóe lên một tia tính toán, nếu đúng như vậy, khi cần thiết, hắn sẽ không ngần ngại tỏ ra yếu đuối.
Hắn vốn là người không từ thủ đoạn, thật sự muốn cái gì thì sẽ không cần đến mặt mũi này nữa.
Hắn đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ rồi thuận thế đóng cửa sổ lại.
Hai người tự mình nghỉ ngơi, không đề cập tới nữa.
Hai người Tâm Tú và Tiểu Tề Tử ngồi xổm bên ngoài lặng lẽ co rúm người lại.
Gần đây Gia càng ngày càng có tính người mà, tối hôm nay biểu tình phong phú không ít… không cô độc lãnh đạm như lúc trước, cũng là nhờ công lao của Minh Phi nương nương cả.
…
Sáng sớm hôm sau.
Kiều Viêm thức dậy, hiếm khi cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Tâm tình của hắn không tệ, sau khi tắm rửa thì lại dùng bữa sáng cùng Minh Lan Nhược, vừa xem hết thư báo buổi sáng thì bỗng thấy Minh Lan Nhược bưng một bát thuốc đi tới, cười nói:
“Lang quân, cần uống thuốc rồi.”
Hắn nhìn bát thuốc nóng hôi hổi kia rồi cầm lên, thần sắc khoan khoái trên mặt bỗng ngưng lại.
“Sao thế?”Minh Lan Nhược hơi nghi hoặc nhìn hắn.
Kiều Viêm đặt bát thuốc xuống, đi nhẹ bước đến bên cạnh Minh Lan Nhược rồi đột nhiên đưa tay ra nhẹ nhàng đỡ nàng, sau đó bế Minh Lan Nhược lên.
Minh Lan Nhược sững sờ, bám lấy bờ vai của hắn, cúi đầu nhìn hắn: “Sao thế?”
“Không có gì, chỉ là thấy tiểu nương nương mập lên một chút.” Chóp mũi cao thẳng của hắn cọ nhẹ vào ngực nàng, một lát sau mới thấp giọng nói.
Minh Lan Nhược nheo lại đôi mắt to: “Ta thấy ngài đang tự tìm đường chết thì phải…”
Kiều Viêm cười nhẹ, nắm lấy bàn tay nhỏ đang đặt trên bả vai mình một lúc lâu rồi mới đặt nàng xuống, xoay người đi uống thuốc.
Minh Lan Nhược vừa đứng xuống đất, vội vàng cúi người nhìn vạt áo hắn, quả thật thấy vạt áo vểnh lên.
Nàng mang bộ mặt cạn lời: “Đây là ngài đang thử ta sao, tối qua ta châm cứu cho ngài có vấn đề gì không.”
Hắn muốn thử xem đêm qua nàng có lén lút khiến hắn không lên được hoàn toàn luôn hay không, cho nên mới tới ôm nàng, xem hắn còn có thể phản ứng như bình thường được không.
Kiều Viêm đặt bát thuốc đã uống xong xuống, chậm rãi vuốt phẳng phía dưới áo cộm lên, nhẹ nhàng nói: “Thuộc hạ đã quen với công việc điều tra thẩm vấn, khó tránh khỏi đa nghi, mong tiểu thiếu gia thông cảm.”
Minh Lan Nhược: “…”
Phải, hắn lại đeo mặt nạ vệ trưởng Kiều lên, bộ dạng đáng yêu ngượng ngùng tối qua cũng biến mất.
Nàng hừ nhẹ một tiếng: “Có tin hay không tuỳ ngài, không tin thì thôi.”
Kiều Viêm hơi cong khóe môi: “Tối qua quên hỏi, ngoài cách uống thuốc mới này để điều hòa khí huyết thì còn có cách nào khác không? Khi nào mới có thể hồi phục lại như bình thường?”
Minh Lan Nhược dừng lại, hắn đã quên mất chuyện bị nàng lừa dối tối qua nhưng sáng nay hắn lại nhớ ra rồi.
Người này vẫn khó mà gạt được lắm.
Nàng nhàn nhã nói: “Cách chữa cũng không nhiều, ta và ngài không thể gần gũi như trước nữa, cũng không thể quá xa cách, bởi vì đối với vệ trưởng Kiều thì ta là một vị thuốc nhưng mức độ gần gũi đương nhiên sẽ được kiểm soát bởi đại phu ta đây.”
Kiều Viêm trầm mặc một chút, thế này là nàng dự định làm chủ đạo cho tiến độ của bọn họ sao?
Được, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Đến “Ngày” Còn dài.
Hắn khẽ vuốt cằm: “Được.”
“Hắn đồng ý. Tâm tình Minh Lan Nhược không tệ, lại thăm dò nói: “”Nếu như mọi chuyện suôn sẻ, sau khi lo xong việc Cố Gia Trại, thân thể của vệ trưởng Kiều sẽ gần như bình phục.””
“
Thực ra tình hình của hắn nhìn chung đang phát triển theo chiều hướng tốt nhưng mạch tượng đúng thật là không ổn định, không thể quá vội vàng.
Hơn nữa, tối qua hắn bị lời nói của Cảnh Minh kích thích, tâm trạng không ổn, cho nên nàng cố ý nói hơi nghiêm trọng.
Dưới tình huống bị cường địch vây quanh, tâm tư của hắn không nên treo trên đầu như vậy.
Lo xong việc cho Cố Gia Trại, là lúc cơ thể của hắn cũng “đúng lúc” tĩnh dưỡng xong, thế này mới vẹn toàn đôi bên.
Kiều Viêm bỗng nhíu mày: “Tiểu thiếu gia cảm thấy ta là loại người chỉ nghĩ đến chuyện chăn gối sao?”
Minh Lan Nhược nhìn vẻ nguy hiểm hiện lên trong mắt hắn, ho khan một tiếng: “Sao có thể chứ?”
Kiều Viêm híp mắt: “Tốt.”
Minh Lan Nhược lặng lẽ thở nhẹ ra.
Nàng nghĩ rất tốt, đợi đến khi Cố Gia Trại bình định mới nghĩ tới chuyện riêng tư, nhi nữ tình trường.
Đôi khi những chuyện như vậy thì người tính không bằng trời tính, vì chuyện riêng tư như viên phòng mà suýt chút nữa gây ra phiền toái nghiêm trọng cho Kiều Viêm ở Cố Gia Trại, chuyện này sau đó sẽ nói lại sau.
Khi đang nói chuyện, bọn họ chợt nghe được ngoài cửa có người gõ cửa: “Tiểu Kiều, tiểu Kiều, Cố nhị thiếu gia muốn ngươi đến gặp ngài!”
Minh Lan Nhược sững sờ, mở cửa, đúng thật đã trông thấy hai thị vệ môi hồng răng trắng bên người Cố nhị thiếu gia kia.
Nàng không nói nên lời, bị thương đến vậy mà Cố nhị vẫn còn tâm tư đến trêu chọc tiểu hán tử.
Thị vệ kia nhìn tới Minh Lan Nhược đứng sau lưng Kiều Viêm, lại nói: “Cố nhị thiếu gia nói, nếu Đại Kiều thị vệ cũng ở đây, vậy cùng nhau đi bồi ngài ấy đi.”
Minh Lan Nhược: “…”
Người này đúng thật là đầu sắt.
Kiều Viêm chậm rãi cười: “Được thôi.”
Không thể chơi tiểu nương nương, hắn đành phải đi chơi những người khác!
Minh Lan Nhược và Kiều Viêm cùng theo chân thị vệ đi đến phòng của Cố Nhị. Vừa bước vào đã thấy hắn ta bị băng bó chặt như một cái bánh chưng, nằm sấp ở đó.
Có lẽ do đau quá nên hắn ta cứ rên rỉ không ngừng, bên cạnh còn có một nam nhân trung niên gầy gò đang dùng ngân châm để châm cứu cho hắn ta, trong phòng nồng nặc mùi rượu mạnh.
“Cừu thúc, nhẹ tay thôi, nhẹ tay thôi!” Mỗi lần kim châm đâm vào, Cố Văn Uyên lại kêu lên, mặt mày tái nhợt.
Nam nhân trung niên được gọi là Cừu thúc kia vuốt chòm râu dê của mình, tức giận nói: “Kêu la cái gì, móng vuốt của mãnh hổ cũng không sạch sẽ, chứa độc thú tự nhiên, nếu không dùng ngân châm kết hợp với rượu mạnh để khử trùng thì vết thương của ngươi sẽ bị nhiễm trùng, ngươi không sợ chết hay sao!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất