Minh Lan Nhược - FULL

Nhìn thấy nàng nói thẳng như vậy, Kiều Viêm nhất thời cảm thấy hơi ngượng ngùng, khuôn mặt trắng nõn như ngọc đang đeo một chiếc mặt nạ bằng da người lộ ra vẻ đã đỏ lên.
“Ta biết thật hoang đường nếu hành động như vậy khi đang ở trong trại địch, thế nhưng…”
Hắn đột nhiên cúi đầu, ấn đôi môi mỏng vào lòng bàn tay nàng nhưng lại ngước đôi mắt phượng sâu thẳm đầy mê hoặc để nhìn nàng, với khóe mắt ngập nước nhếch lên đầy dụ hoặc.
“Một lần này, cũng là bất đắc dĩ, nói không chừng khi thành công rồi thì cơ thể và xương cốt của ta cũng sẽ tốt lên, tiểu nương nương có bằng lòng thương xót ta không?”
Minh Lan Nhược khẽ run lên, hơi ấm ẩm ướt trong lòng bàn tay nàng chính là… Dấu vết do đầu lưỡi đỏ tươi của hắn để lại: “…”
Sắp tiêu rồi! Sắp tiêu rồi!
Làm thế nào mà hắn học được khả năng quyến rũ người khác một cách trắng trợn như vậy!
Tim Minh Lan Nhược đập thình thịch, hoa mắt chóng mặt, mũi như muốn xịt máu.
“Cuối cùng nàng cũng đã hiểu được cái gọi là khó nhất là chấp nhận lòng tốt của mỹ nhân!

“Vị gia này cố ý mê hoặc, này này này… kiểu cầu hoan này có ai cự tuyệt được cơ chứ?

Nếu không thì… nương theo? Thương hại, thương hại hắn?
Đột nhiên có một cơn gió mát từ ngoài cửa sổ thổi vào, khiến nàng rùng mình một cái.
Minh Lan Nhược nghiến răng nghiến lợi, khó khăn rút tay lại, nhỏ giọng nói:
“Không phải ta… ta không muốn thương hại ngài, mà là… là thuốc ba phần độc, ta mang trong mình Cổ Vương, đó thực sự là ‘thuốc’ của ngài.”
“Nhưng những ngày này ngài gần gũi quá mức, tốc độ mà Cổ Tử trong cơ thể ngài từ Thư Cổ biến thành Hùng Cổ nhanh hơn rất nhiều lần.”
“Ta nhìn mạch tượng của ngài… biến đổi như vậy đã là mức cực hạn của Cổ Tử rồi.”
Nói trắng ra nàng chính là viên nhân sâm, ăn một trăm viên nhân sâm, cũng sẽ không yếu ớt tiêu nổi, người chịu không nổi còn dẫn đến thổ huyết, huống hồ là Cổ Trùng đẳng cấp rõ ràng.
Thật muốn nhanh chóng viên phòng cùng nàng, chỉ sợ Cổ Tử trong cơ thể hắn không chịu nổi, một khi Cổ Tử bạo thể mà chết, hắn thật sự sẽ làm đốc chủ Đông Xưởng trong cả quãng đời còn lại.
Nàng trông giống như một lão Trung y, nghiêm túc nói: “Nếu ngài muốn ‘tiểu mầm mầm’ tốt, ngài không thể nhổ ‘mầm’ ra và khuyến khích chúng phát triển, phải không?
“Tiểu mầm mầm” phải mạnh khỏe lớn lên, mới có thể tốt cho ngài tốt cho ta, tốt cho mọi người.” Giờ phút này, mặc kệ là Kiều Viêm hay là Thương Kiều đang trầm mặc, đường đường là đốc chủ Đông Xưởng, cuộc sống hạnh phúc của Cửu Thiên Tuế vậy mà phải phó mặc cho một con trùng…
Hắn nhắm mắt lại, lông mày hiện lên vẻ lạnh lùng nhưng vẫn bulão tay nàng ra, cắn răng nói: “Tiểu thiếu gia… nghĩ cách thay thuộc hạ đi.”
Có thể làm sao đây?
Chính bản thân hắn cũng phát giác ra được thân thể có gì đó không ổn, biết rằng nàng đang nói sự thật.
Hiện tại hắn cũng chỉ có thể hy vọng nàng có chút y đức, đừng khiến bệnh của hắn chậm lại mấy năm thật. Tuy dung mạo của hắn đẹp nhất hậu cung tiền triều nhưng cũng đã ba mươi rồi…
Tiểu nương nương của hắn mới chừng hai mươi tuổi, chính là hai mươi cảnh xuân tươi đẹp, là thời điểm thu hút người khác nhất.
Minh Lan Nhược nhìn hàng mi dài và đôi mắt cụp xuống của hắn, nét mặt có chút buồn bã và nhẫn nhịn, có hơi lơ đãng.
Trong bụng nàng vừa buồn cười, vừa có hơi đau lòng.
Vị gia này lật tay thành mây trở tay thành mưa nha…
Ngày thường là hắn dỗ dành nàng như hài tử, gần đây bệnh tình của hắn có tiến triển, bắt đầu lo được lo mất, muốn nàng dỗ dành.
“Yên tâm, ta không thất đức như vậy, hơn nữa…”
Nàng ho nhẹ một tiếng, đưa tay nâng khuôn mặt trắng như ngọc của hắn, nghiêm túc nói: “Ta đã nhận định đốc chủ là phu quân của ta, mặc dù ta không để ý việc ngài ấy có phải là thái giám hay không nhưng ta hi vọng ngài ấy khỏe mạnh, đương nhiên sẽ không động tay động chân!”
“Nói thật chứ?” Hắn nhíu mày, mắt phượng yếu ớt, hình như có đốm lửa
Minh Lan Nhược nhìn hắn bướng bỉnh ngước nhìn nàng tìm kiếm sự trấn an, rõ ràng là một người kiêu ngạo như vậy.
Không biết tại sao, trong lòng nàng lại cảm thấy ấm áp, chỉ cảm thấy vị gia này khi lúng túng thật sự quá đáng yêu.
Nàng không khỏi nghiêng người, cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng đỏ mọng của hắn, thì thầm cười khẽ: “Yên tâm, Minh đại phu ta… Không gạt người đâu.”
Đôi mắt phượng của hắn âm trầm nhưng bộ dạng lại bất an, có phong thái thiếu niên nhưng lại cảm thấy cực kì đáng yêu.
Kiều Viêm ngẩn người, bị nàng chặn môi, trái tim khẽ co lại, có hơi lúng túng.
Tiểu nương nương vốn luôn dè dặt trong vấn đề thân mật, hôm nay lại nhiệt tình như vậy… Trùng mẫu của cổ tình này hóa lại là đồ tốt.
Nếu theo thói quen thường ngày, hắn đã sớm đè nàng xuống dưới thân rồi.
Nhưng… bây giờ không được!
Hắn cắn răng một cái, vẫn dùng tay nắm lấy bờ vai của nàng, khó khăn quay đi, khuôn mặt như ngọc cố nhịn đến đỏ ửng: “Đừng… trước… trước tiên xem bệnh đã!”
Chẳng phải nói vì nàng thân mật với hắn mới khiến cổ trùng trong cơ thể hắn dị thường và khó chịu như vậy sao.
Hắn cố gắng kiềm chế như vậy mà nàng lại cứ tiến đến trêu chọc hắn!
Minh Lan Nhược ho nhẹ, liếc nhìn huyết tuyến mờ nhạt trên cổ tay, hừ nhẹ một tiếng.
Nàng học theo cách hắn dày vò nàng lúc trước, dùng đầu ngón tay xoa xoa đôi môi mỏng đỏ mọng của hắn như trêu chọc, cúi đầu cắn nhẹ một cái, nàng nghe thấy hắn hít một hơi vì đau, rồi nàng mới mỉm cười.
“Tất cả là do trùng mẫu của cổ tình… ngài nhịn một chút, lát nữa ta châm cho ngài một lượt châm là được thôi.”
Dù sao chính là trùng mẫu của cổ tình sai, nếu không sao nàng lại không biết xấu hổ như vậy?
Trên trần nhà lúc này có một con nhện mập mạp màu vàng lộng lẫy đi ngang qua rồi ợ một cái, đêm nay nó lén lút ăn được không ít đồ ngon, ăn bể bụng đại gia nó rồi!
Nhưng giờ phút này nghe lời Minh Lan Nhược nói, nó khinh miệt trợn tám con mắt.
Ha… à! Không biết xấu hổ, huyết tuyến đã mờ nhạt đến vậy rồi, theo phương ngữ của Lĩnh Nam thì là… đã bị trùng mẫu của cổ tình tấn công rồi.
Rõ ràng là ma nữ này muốn đẻ trứng! Chậc chậc, nam nhân đó sớm muộn gì cũng sẽ bị ma nữ này ăn thịt thôi, thật đáng thương!

Minh Lan Nhược muốn “Đẻ trứng” cũng không tiếp tục trêu chọc Kiều Viêm bằng tình mê cổ còn sót lại nữa.
Thứ nhất, sau khi trở về phòng thân mật với hắn xong, tác dụng phụ của tình mê cổ cũng gần như biến mất.
Thứ hai, suy cho cùng, nàng cũng biết hắn khó chịu, làm người không nên quá thiếu đạo đức, nếu không với tính cách tính toán chi li của vị gia này, sớm muộn gì nàng cũng bị giày vò đến chết!

Ads
';
Advertisement