Ngược lại, dường như là Đại Kiều không thích nam nhân, hơn nữa cũng không dễ khuất phục như Tiểu Kiều.
Cố Văn Uyên mỉm cười: “Đại Kiều, ta rất trân trọng lòng trung thành của Tiểu Kiều, không thì ngươi hãy cùng Tiểu Kiều đến bên ta, hết lòng phụng sự và bảo vệ ta, sau này chúng ta sẽ là người một nhà, nữ nhân và tiền bạc, sẽ không thiếu phần của huynh đệ ngươi.”
Người một nhà… Người một nhà…
Minh Lan Nhược giả vờ quay lại để nhặt đồ bị rơi, đứng nấp sau cửa, đúng lúc nghe được câu này, không khỏi bị chấn động.
Cố Nhị thật sự muốn trở thành Tào Tháo, “Tống Ngọc Xuân” giam giữ hai chị em Đổng sao?
Thiên Tuế Gia và nàng sẽ hầu hạ chung một phu sao?
Khi nàng nghĩ đến cảnh tượng đó thì suýt chút nữa đã cười lăn lộn, cắn chặt môi dưới để không bật cười thành tiếng.
Rõ ràng nàng cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Kiều Viêm lướt qua mình, giả vờ nhặt thứ gì đó rồi vội vàng rời khỏi cửa.
Thị vệ của Cố Nhị thắc mắc nhìn nàng nhặt cái gì đó xong gấp lại, rồi dẫn nàng đến nhà bếp nhỏ phía sau sân.
Lúc này, trong nhà bếp nhỏ không có ai.
Minh Lan Nhược nhìn thấy một ấm thuốc sắc đã được đặt trên bếp, ríu rít bốc khói trên bếp lò nhỏ.
Nàng xác nhận mình chỉ bị đuổi ra ngoài mà thôi.
Minh Lan Nhược lấy một cái ghế đẩu, thản nhiên ngồi xuống cạnh bếp nhỏ, cầm lấy một cái quạt, chăm chỉ quạt lửa.
Nhưng một lúc sau, bỗng nhiên tên thị vệ của Cố Nhị cũng ngồi xuống bên cạnh, ngồi sát gần nàng.
Minh Lan Nhược khẽ liếc mắt nhìn hắn ta, rồi dời xa một chút.
“Tiểu Kiều…” Nhưng giọng nói hắn ta dịu dàng, đột nhiên thân mật ghé sát lại, đặt tay lên bả vai nàng.
Minh Lan Nhược nổi da gà, muốn đẩy hắn ta ra: “Sao?”
Không lẽ người này thực sự nghĩ nàng đã đi theo Cố Nhị, cũng là một thụ nhân, muốn gạ gẫm nàng?
“Ta có một bảo bối muốn cho ngươi xem, chắc chắn ngươi chưa từng thấy bảo bối lớn của ta, chắc chắn ngươi sẽ thích.”
Tên thị vệ liếc nhìn nàng với nụ cười đầy ẩn ý và mờ ám, thắt chặt lưng, đồng thời đưa tay vào trong thắt lưng của mình.
Minh Lan Nhược: “?”
Chết tiệt! Phong thủy của trại này có vấn đề gì hay sao mà lại nuôi dưỡng toàn những tên biến thái tệ hại như vậy.
Nàng rất muốn chửi thề rồi.
Thị vệ lại ôm chặt nàng nói: “Không, ngươi nhất định sẽ thích.”
Nói xong, hắn ta thò tay vào bên hông, đang định móc ra thì Minh Lan Nhược đột nhiên đứng dậy rồi hung dữ đá một chân vào bụng hắn ta!
Thị vệ nhanh chóng phản ứng, túm chặt mắt cá chân nàng, ấn nàng xuống đất với sức lực rất lớn.
Minh Lan Nhược thuận thế bị hắn ta ấn xuống, cười lạnh một tiếng, nàng xoay người dùng đầu ngón tay búng một cái, chiếc nhẫn trên tay nàng lập tức phóng ra năm sáu cây kim châm nhỏ như sợi lông trâu.
Thị vệ cả kinh, vội lùi lại, nhanh nhẹn né tránh những chiếc kim châm sắc bén nhưng không ngờ Minh Lan Nhược lại tiếp tục phát động ám khí, thêm vài cây kim châm nữa bay tới.
Trong đó có ít nhất ba cây đã cắm vào ngực và bụng tên thị vệ, hắn ta mềm nhũn chân tay, “ầm ầm” ngã xuống đất không thể nhúc nhích.
Minh Lan Nhược không thương tiếc đạp lên ngực hắn ta, nắm lấy một con dao sắc bén đặt lên cổ hắn ta, lạnh lùng hỏi: “Chỉ bằng ngươi mà cũng dám động tay động chân với ta?”
Thị vệ trẻ tuổi kêu lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn nàng, đột nhiên lên tiếng nói: “Ta tên là Vệ Dã.”
Minh Lan Nhược không kiên nhẫn nói: “Ta không quan tâm ngươi tên gì.”
“Vệ Hải là nhị thúc của ta, phụ mẫu của ta mất sớm, ông ấy nuôi lớn ta.” Hắn ta nói thêm.
Minh Lan Nhược ngây người, nghi ngờ tai mình nghe nhầm, hắn ta là chất nhi của Vệ Hiệu úy?
Nhưng trên mặt nàng vẫn làm như không kiên nhẫn: “Ngươi là chất nhi của ai thì liên quan gì đến ta, dám cho lão tử xem thứ bảo bối ghê tởm của ngươi, ta xem ngươi là muốn làm thái giám!”
Vệ Dã im lặng một lúc, thở dài: “Ám khí của ngươi có thuốc tê, hiện tại ta không thể cử động, ở đai lưng có một món đồ, ngươi lấy ra xem thử.”
Minh Lan Nhược lạnh mặt, tỏ ra ghét bỏ và ghê tởm: “Không cần!”
Vệ Dã đỏ mặt: “Ta không phải muốn ngươi xem thứ đó, là thứ khác…”
Nhìn nàng định xoay người rời đi, Vệ Dã nóng nảy: “Đó là một cái gương!”
Minh Lan Nhược dừng bước, cuối cùng quay lại, ngồi xổm xuống sờ soạng ở đai lưng hắn ta, nàng thật sự móc ra một cái gương to bằng bàn tay.
Minh Lan Nhược: “…”
Nàng nhìn Vệ Dã bị mình đánh ngã, mặt không biểu cảm nói: “Ngươi bị bệnh nặng sao? Cho ta xem gương thì xem gương, nói chuyện đáng khinh ghê tởm như vậy làm gì?”
Cái gì mà ta có bảo bối cho ngươi xem, ngươi nhất định chưa từng thấy bảo bối của ta…
Vệ Dã im lặng một chút, ngượng ngùng nói: “Ta… ta chỉ muốn thử xem ngươi có thật sự thích loại nam nhân như Cố Nhị không…”
Minh Lan Nhược nhíu mày: “…”
Cách thử này thật sự không thông minh cho lắm.
Hơn nữa, Vệ Dã không phải là thị vệ hầu hạ bên cạnh Cố Nhị kiêm tiểu gia thông phòng phụng dưỡng hắn ta sao?
“Ngươi ghen sao? Cảm thấy ta sẽ đoạt Cố Nhị thiếu gia của ngươi?” Minh Lan Nhược nhướng mày.
Vệ Dã lạnh lùng nói: “Ta ước gì hắn ta đi tìm chết!”
Minh Lan Nhược nhìn ánh mắt lạnh lẽo của hắn ta, thấy sự căm ghét đến tận xương tuỷ không thể diễn tả nổi thành lời.
Nhưng Minh Lan Nhược vẫn không tin lời hắn ta, chỉ đơn giản ném cái gương lại cho hắn ta, hừ lạnh một tiếng:
“Xem như ta chưa từng nghe được những lời này, ta cũng sẽ không đoạt Cố Nhị thiếu gia của ngươi, ta chỉ ở đây một thời gian rồi sẽ đi theo Đường tri phủ rời khỏi sơn trại trở về thành Hắc Liêu, ngươi ghen cũng đừng ghen đến đầu tiểu gia.”
Nói xong, nàng thu hồi dao rồi xoay người rời đi.
Vệ Dã thấy nàng thật sự rời đi không chút lưu luyến, nóng nảy gọi lại: “Từ từ, các ngươi đã để lại ấn ký của nhị thúc ta và Hồng tỷ ở khắp nơi trong sơn trại!”
Minh Lan Nhược dừng bước, quay lại nhìn hắn.
Vệ Dã thở dài: “Tiểu Kiều huynh đệ, ngươi xem mặt sau gương.”
Minh Lan Nhược nhìn mặt sau gương, thấy một dấu ấn đặc biệt của Phi Ưng, giống hệt như dấu ấn Hồng tỷ đã giao cho bọn họ.
Nói cách khác…
Minh Lan Nhược không khỏi nhìn Vệ Dã đang nằm dưới đất với vẻ khác thường: : “Ngươi… Thật là người đưa tin của Hồng tỷ, chất nhi của Vệ Hải Hiệu úy?”
Vị đại thúc cao lớn thô lỗ lần đầu tiên gặp mặt đã tỏ vẻ nghi ngờ quyền kế của nàng nhưng lại không làm khó nàng.
Vệ Dã gật đầu: “Ta là phó thủ lĩnh, những người ẩn nấp trong sơn trại nghe lệnh từ ta và một vị thủ lĩnh khác.”
Minh Lan Nhược im lặng một hồi rồi ngồi xuống, lấy từ trong túi ra một đôi găng tay và một khối nam châm, lắc lư khối nam châm trên eo hắn ta.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất