Minh Lan Nhược - FULL

Của trường như tên của nó, thâm nhập vào cơ thể, khiến con người ta trong một quãng thời gian ngắn bị kích động bởi cảm xúc và dục vọng, rơi vào trạng tháu mê man không tỉnh.
Nói trắng ra thì chẳng khác gì xuân dược, chỉ là xuân dược sẽ để lại dấu tích, còn cổ trùng sẽ không bị điều tra ra.
Vậy nên Cố Bích Quân lúc đó không còn tỉnh táo, thậm chí còn muốn xuống tay với Cố Đại.
Con trùng này tám phần là đã chết rồi.
Con trùng cái mặc dù vẫn còn đang ở trong người nàng, nhưng nó sợ hãi trùng Vương đang sống trong đan điền của nàng nên chỉ dám sống ở cổ tay.
So với con trùng mà nàng hạ cho ông chủ chợ đen và quản gia, m trùng cái ăn máu thịt của trùng sư là nàng, sau đó lại đẻ trứng trong người nàng.
Con trùng cái của loại tình cổ trùng này dịu dàng hơn nhiều, nên phản phệ cũng không đau đớn đến vậy.
Nhưng mà…
Khụ khụ…
Tác dụng phụ này, vẫn là có chút khó miêu tả được…
Minh Lan Nhược bất giác kéo cổ áo xuống, uống thêm ngụm nước.
Có điều vẫn ổn, vẫn có thể khống chế được.
Nàng nhẹ nhàng liếc nhìn, lại đang nhìn ngắm Kiều Viêm, hắn đang xem tình báo mà thuộc hạ đưa đến.
Không biết vì sao, lại cảm thấy cảm thấy đôi môi mỏng của hắn có chút mềm mại, ẩm ướt và đỏ mọng.
Ừm, vòng eo thon gọn của hắn siết chặt nhờ chiếc thắt lưng da. Thậm chí có vẻ như có chút không đạt yêu cầu.
Nhưng nàng biết eo của hắn thật sự rất mạnh…
Nam nhân của nàng, đẹp quá đi mất!
Minh Lan Nhược không nhịn được nắm chặt li nước trong tay, nheo mắt lại, từ từ dùng ánh mắt thăm dò vóc dáng của Kiều Viêm.
Kiều Viêm nhíu mày, hắn vốn là một người vô cùng nhạy cảm.
Hơn nữa, ánh mắt phía sau nóng bỏng đến mức hắn không thể làm ngơ.
Tiểu nương nương à, đây là đang làm sao vậy?
Kiều Viêm quay người lại nhìn nàng
Minh Lan Nhược nhìn về phía hắn mỉm cười: “Sao vậy?”
Minh Lan Nhược sau khi cười xong liền cảm thấy có chút kì lạ.
Bình thường nàng sẽ không có bộ dạng thế này.
Nụ cười quyến rũ của nàng cứng lại trên khuôn mặt, vì thế nụ cười chuyển thành nụ cười hời hợt, trở nên có chút hung dữ.
Trông giống như muốn ăn thịt người vậy.
Kiều Viêm: “…”
Ngươi, không bình thường.
Nhưng hắn rất chắc chắn rằng tiểu nương nương không hề bị thương, có lẽ là do phát hiện Minh quốc công chịu khổ nên cảm xúc không ổn thôi.
Hắn im lặng quay đi, đốt cháy tình báo mà hắn vừa xem xong.
Minh Lan Nhược mau chóng uống một ngụm nước, rồi lại mau chóng rót thêm li nữa, một ngụm uống sạch!
Nàng mở cửa sổ ra, hít sâu một hơi, gió lạnh thổi đến, khiến khí huyết trong người nàng ổn định hơn một chút.
Thật là, tác dụng phụ này…Tuy rằng sẽ không khiến cho nàng biến thành bộ dạng không màng liêm sỉ giống như Cố Bích Quân.
Nhưng cũng sẽ khiến nàng cảm thấy…kích thích!
Phải mau chóng bình tĩnh lại, nghĩ xem làm sao để có thể khắc phục tác dụng phụ này.
Lúc này, Cảnh Minh đưa nước nóng đến.
Minh Lan Nhược cảm thấy lúc này trên người mình toàn là máu, vừa hay tắm rửa một chút, có thể tịnh tâm hơn.
Cảnh Minh giăng bình phong ra, che kín chỗ tắm rửa: “Tiểu công tử, mọi thứ đã chuẩn bị xong, có thể tắm rửa rồi.”
Sau đó, nàng lui ra ngoài.
Minh Lan Nhược đứng sau bức bình phong, cởi bộ quần áo đầy máu ra, vừa bước vào bể nước, liền nghe thấy có tiếng mở cửa.
Nàng kinh ngạc, đứng sau bình phong lên tiếng: “Kiều Viêm à, ngươi muốn ra ngoài sao?”
Chưa kể hắn từng thích “hầu hạ” nàng trong bồn tắm, cho dù sau này hắn không để hắn hầu hạ nữa, hắn vẫn chắn giữ trong phòng cho nàng, đề phòng người khác tiết lộ thân phận.
Kiều Viêm đáp: “Ừm, có thuộc hạ đang chờ bên ngoài.”
Giọng nói từ tính và ấm áp hoàn toàn khác với giọng nói của Thương Kiều vang lên, không hiểu sao nó lại chạm vào điểm yếu của nàng.
Giọng nói từ tính và ấm áp hoàn toàn khác với giọng nói của Thương Kiều vang lên, không hiểu sao nó lại chạm vào điểm yếu của nàng.
Kiều Viêm kinh ngạc: “Sao vậy?”
Minh Lan Nhược trực tiếp nói ra: “Hầu hạ ta tắm! Không phải ngươi thích nhất là hầu hạ ta tắm rửa sao?”
Giọng nói của nàng yêu kiều và mềm mại còn có chút cám dỗ.
Chỉ là vừa nói xong, cả hai người đều giật mình.
Mi mắt Minh Lan Nhược giật giật, nàng thật sự… thực sự… tại sao nàng lại dùng giọng nói như vậy để nói những lời như thế chứ!
Nàng cuối đầu nhìn xuống tia máu trên cổ tay, quả nhiên là có chút nóng bừng.
Tác dụng phụ này thật sự khiến người ta rất khó chịu được đó…
Con trùng này hoà vào máu thịt, đâu giống như kích hồn trùng lúc trước có thể trốn ra ngoài.
“Thuộc hạ bây giờ không thích hợp hầu hạ tiểu nương nương tắm rửa, quân tử phi lễ vô thị.” Kiều Viêm nhẹ nhành đáp, nói xong liền đi ra ngoài.
Minh Lan Nhược vừa chuẩn bị giải thích cho sự bất thường của mình, nhưng nam nhân này đã dứt khoát rời đi rồi.
Nàng ngạc nhiên: “???”
Chuyện gì vậy???
Nàng không nghe nhầm chứ???
Thường ngày tàn bạo ác độc, trước giờ không biết “liêm sỉ” là gì, sao bây giờ lại “quân tử” rồi?
Hắn là đang giận nàng dùng thân phận “Kiều Viêm” uy hiếp hắn sao?
Hay là…có chuyện gì đó đã xảy ra mà nàng không biết? Khiến hắn thay đổi rồi?
Minh Lan Nhược tâm trạng phức tạp ngâm mình trong bồn tắm, vừa chỉnh đốn bản thân vừa suy ngẫm về sự thay đổi của nam nhân nhà mình.
Gần đây, hình như hắn cũng không có dây dưa gì với nữ nhân khác mà?
Lẽ nào là có nam nhân khác quyến rũ hắn sao?
Hảaa…pui!
Có lẽ là Kiều Viêm đang muốn gặp thuộc hạ nào đó của hắn mà thôi.
Nàng lắc đầu, đem những thứ rối ren này vứt ra khỏi đầu.
Có điều sau một hồi nghĩ ngợi lung tung, nàng phát hiện tia máu trên cổ tay hình như đã nhạt đi một ít.
Nàng âm thầm thở nhẹ một hơi.
Vẫn là nên mau chóng giải quyết tác dụng phụ này thôi.
Không phải chỉ là kích thích một chút ý niệm của bản thân thôi sao? Không phải chỉ là nhìn thấy nam nhân là không thể rời mắt thôi sao?
Nói trắng ra, là khiến nàng muốn đi quyến rũ người khác.
Giống như một con công đực xòe đuôi để tán tỉnh bạn tình, hay một con báo cái nhìn thấy một con đực khỏe mạnh và xinh đẹp, nó không khỏi lăn lộn trước mặt con đực, để lộ bụng mình ra thôi.
Vậy thì chứ quyến rũ thôi, không phải trước mắt có sẵn một nam nhân xinh đẹp mạnh mẽ đây sao?
Hơn nữa là còn là một tên bất lực!
Chả có gì là nguy hiểm, chắc là chỉ cần hôn hắn một chút, ôm hắn một chút là có thể giải quyết được tác dụng phụ cỏn con này rồi.
Minh Lan Nhược sau khi tìm ra cách giải quyết, liền bắt đầu gội đầu tắm rửa, thật sạch sẽ, thơm tho.
Sau đó, nàng đứng dậy mặc quần áo.
“Kiều Viêm, ngươi vào đây, giúp ta chải tóc. “Nàng vừa lau tóc, vừa mang giày vào bước ra ngoài gọi.

Ads
';
Advertisement