Minh Lan Nhược - FULL

Ông ta tức đến không nhịn được, phẫn nộ trừng mắt về phía tỳ nữ và thủ vệ trước cửa: “Nói, chuyện gì thế này!”
Tỳ nữ và thủ vệ sợ hãi quỳ xuống, rụt rè nói ra những chuyện mà bản thân biết được.
Khai ra chuyện hoang đường nghịch lí mà Cố Bích Quân đã làm.
Cố đại đương gia nghe thấy thì vô cùng tức giận, con gái của hắn muốn có nam nhân thế nào mà không được, cho dù là hoàng tử thì nó cũng xứng!
Nhưng hắn lại không thể chịu được cảnh con gái của mình phóng túng hoang đường như vậy, chí ít là không phải với kẻ địch của hắn là Minh Nguyên Lãng!
Hơn nữa còn là trong tình cảnh đệ đệ trọng thương, Cố Bích Quân còn có thể tơ tưởng đến nam nhân!
Thậm chí đến huynh trưởng của mình cũng không tha! Thật sự là ngu ngốc, khiến ông vô cùng thất vọng!
Ánh mắt của ông ta ánh lên sự phẫn nộ, đột nhiên rút kiếm ra, chém chết tỳ nữ và thủ vệ.
Mấy ả tỳ nữ và thủ về chưa kịp phản ứng thì đã đầu lìa khỏi xác, là bị diệt khẩu rồi!
Nhìn thấy những cái đầu máu me dưới đất, tâm trạng của Cố đại đương gia mới miễn cưỡng tốt hơn một chút, lại đột nhiên nghe thấy một giọng cười khinh bỉ.
Ánh mắt pong ta ngập tràn tia máu nhìn về phía Minh Nguyên Lãng.
Minh Nguyên Lãng lúc này toàn thân vô cùng khó chịu, trong mắt cũng ngập tràn tia máu, lạnh lùng nhìn về phía Cố đại đương gia, thái độ khinh bỉ.
Cố đại đương gia chỉa kiếm về phía hắn quát lên: “Ngươi cười cái gì, tên họ Minh kia, cố ý quyến rũ con gái của ta, có tin là ta giết chết ngươi không!”
Con gái của mình yêu lấy kẻ thù, cho dù là biến đối phương thành tình nhân, cũng khiến ông ta mất hết mặt mũi!
“Hơ… xà trên không thẳng, xà dưới cong… pei!” Minh Nguyên Lãng, với tư cách là người đứng đầu văn quan, có bản lĩnh khiến người ta tức giận, tuy rằng trong người hắn đang rất khó chịu, nhưng hắn vẫn nhổ nước bọt khinh thường vào Cố đại đương gia.
“Ông đây chém chết ngươi!” Cố đại đương gia bị chà đạp thể diện, chỉa kiếm tới trước muốn xông đến chém chết hắn.
Cố Đại lập tức ôm lấy tay của cha mình: “Cha, bình tĩnh! Bình tĩnh, hắn muốn chết, cha không thể để hắn đạt được ý nguyện!”
Từ khi Minh Nguyên Lãng rơi vào tay chúng, uy hiếp dụ dỗ thế nào cũng không chịu khuất phục để bọn chúng toàn quyền sử dụng, thậm chí là một lòng muốn chết.
Sau cùng là do Cố Bích Quân nói rằng bản thân cách nên mới giao cho ả
Ai ngờ rằng ả ta lại làm ra chuyện nhục nhã thế này.
Minh Nguyên Lãng thân phận cao quý, vẫn còn hữu dụng, tạm thời không thể giết được.
Cố đại đương gia làm sao không biết điều này được, đặc biệt là Minh phi và Tần vương đã đến Hắc Liệu Thành.
Tác dụng của Minh Nguyên Lãng quá lớn, đem ra làm con tin trao đổi với hai vị kia thì quả là diệu kế.
Ông ta chỉ là nhất thời bị phẫn nộ làm mờ mắt, tức giận mất kiểm soát!
“Cha à, chúng ta phải đưa Bích Quân đi chữa trị!” Cố Đại lại khuyên nhủ.
Cố đại đương gia ánh mắt khó đoán, dùng nắm đấm cuối cùng đấm vào bụng Minh Nguyên Lãng một cách hung ác: “Hứ, tên ngu ngốc cứng đầu, ngươi đã bị đánh thuốc mê, cứ ở đây chịu đựng từ từ đi!”
Nghe thấy tiếng hắn đau đớn rên rỉ, Cố đại đương gia cũng đã có chút hả giận, sải chân bước thẳng ra ngoài.
Minh Lan Nhược nhìn thấy Cố Bích Quân được Cố Đại khiêng ra, nhưng thủ vệ vẫn ở đó canh chừng, thật sự không có cách nào quay lại thăm Minh Nguyên Lãng, không thể không rời đi.
Cố Bích Quân có điên có ác mấy đi nữa, cùng không thể vào lúc thương tích thế này mà hứng tình với nam nhân.
Càng sẽ không ở trước mặt mọi người mà ra tay với huynh trưởng.
Nhưng ả ta vốn chẳng lương thiện, thế nên thị nữ và thủ vệ ở đó cho rằng là đã có người ra tay với ả ta.
Bây giờ Cố Bích Quân thân mang trọng thương, không thể trong vòng mười ngày nữa tháng mà khoẻ lại được, cha nàng trong khoảng thời gian này sẽ không còn bị cô ta tra tấn nữa.
Trong mắt Minh Lan Nhược loé lên tia sáng.
Điều duy nhất nàng không nghĩ đến là ả điên Cố Bích Quân này cũng rất cảnh giác, ngay lúc đó đã phát hiện ra bản thân mình trúng kế, trước khi đại quân triều đình đến, vẫn là nên tránh xa ả ta một chút.
Minh Lan Nhược ra khỏi địa lao, liền nhìn thấy Kiều Viêm và Đường tri phủ đứng cách đó không xa đợi nàng.
Kiều Viêm vừa nhìn thấy nàng bước ra, toàn thân đều là máu, tuy rằng đã biết đa phần số máu đó đều không phải của nàng, nhưng vẫn không nhịn được mà nhíu mày.
“Tiểu Minh…”
“Ta không sao.” Minh Lan Nhược lắc đầu, sau đó nhìn về phía Đường tri phủ: “Tri phủ đại nhân, đạ tạ ngài.”
Đường tri phủ vừa nãy nhìn thấy Cố Nhị và cô con gái rẻ rúng của mình- Cố Bích Quân không rõ sống chết bị người ta vác ra ngoài.
Nhưng vị Cố đại ca đó của hắn chỉ là một tên thép luyện không thành gang, không hề biết ràng con cái của mình đều đang nằm trong tay người khác.
Nỗi sợ hãi của hắn dành cho Minh Lan Nhược đã sâu đậm hơn rồi.
Lúc này nhìn thấy nàng đang cười với mình, hắn nhanh chóng nở một nụ cười giả tạo: “Làm gì có, đều là năng lực của thiếu gia.”
Nói xong, hắn cẩn trọng nhìn về phía Kiều Viêm: “À…thuốc giải?”
Trong người hắn có độc, bắt buộc ba bốn hôm phải uống thuốc giải một lần, nếu không sẽ đau đớn tột cùng mà chết.
Kiều Viêm lạnh lùng liếc nhìn Đường tri phủ: “Đại nhân mời về cho, lát nữa ta sẽ cho người đưa đến cho ngài.”
Nói xong, hắn đưa Minh Lan Nhược rời đi.
Đường tri phủ nhìn bóng lưng của họ rời đi, trong mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo thâm độc.
Khônng cần biết là vì bất cứ lí do gì, hai kẻ này, đều không thể sống sót rời khỏi Cố gia!
Bây giờ cứ tạm nhẫn nhịn họ vài hôm đã

Về đến phòng của mình, nàng mệt mỏi ngồi xuống bàn xoa xoa vào ấn đường của mình.
“Đừng lo, Minh quốc công nếu đã biết ngươi đến đây, sẽ không tìm đến cái chết nữa đâu.” Kiều Viêm thấy nàng tâm trạng không tốt, tót cho nàng một ly trà.
Minh Lan Nhược nhận lấy, vừa uống vừa thở dài: “Ta biết, ta không sao, ngài cứ lo việc của mình đi.”
Kiều Viêm biết rằng nàng cần chút không gian để ổn định lại cảm xúc của mình, nhẹ nhàng gật đầu, quay người rời đi liền sai người mang nước nong đến, rồi đi làm việc của mình.
Minh Lan Nhược thở dài một hơi, nhẹ nhàng xoa bóp ấn đường.
Nàng chỉ là trong phút chốc nhìn thấy người thân của mình bị chà đạp, nhưng lại bất lực không thể làm gì, tâm trạng như rơi vào hố sâu…
Lại thêm…
Nàng nhìn bàn tay của mình, quả nhiên, trên cổ tay trắng tinh đã xuất hiện một tia máu.
Đó chính là phản phệ của tình cổ trùng.
Nàng vừa nãy tiện tay dùng máu của Cố Nhị hạ cổ Cố Bích Quân, tình cổ trùng cũng không tính là loại trùng gì quá lợi hại.

Ads
';
Advertisement