Minh Lan Nhược - FULL

Mấy ngày nay, nàng đã quen với sự hầu hạ của hắn.
Kiều Viêm bước vào, nhìn thấy một mỹ nhân đang nhìn hắn. Đôi mắt sáng, hàm răng trắng, đôi má hồng đào, đôi môi mềm mại và khuôn mặt xinh đẹp lúc này đều bị hơi nước bao phủ.
Mùi xà phòng thơm tươi mát phả vào mặt hắn theo hơi thở của nàng.
Hắn khựng lại một hồi, lại quay lưng rời đi.
Nhưng vạt áo lại bị Minh Lan Nhược níu lại.
Nàng nhìu mày nghi ngờ: “Sao vậy, bên ngoài vẫn còn chuyện chưa bàn xong sao?”
Kiều Viêm nhìn mái tóc dài của nàng ướt đẫm nước, làm cho quần, và sau lưng đều ướt cả rồi.
Đôi mắt hắn hơi tối lại, nhưng vẫn cầm lấy chiếc khăn trên tay của nàng và đóng cửa lại.
Sau đó đưa nàng đến ngồi trước gương, hắn thuần thục dùng khăn lau khô tóc nàng, nhẹ nhàng nói: “Tiểu nương tử, bao nhiêu tuổi rồi, vẫn không biết lau tóc sao?”
Minh Lan Nhược lười biếng dựa vào người hắn: “Không phải là còn có ngươi sao?”
Kiều Viêm đột nhiên dùng tay chặn vai nàng lại.
Minh Lan Nhược kinh ngạc: “Sao vậy?”
Kiều Viêm không hề lay động lên tiếng: “Sẽ làm ướt quần áo.”
Minh Lan Nhược nhẹ nhàng hắng giọng, nhẹ nhàng móc đầu ngón tay vào quần áo của hắn, mơ hồ chạm nhẹ vào ngực hắn: “Ngươi chê ta làm ướt quần áo của ngươi à, keo kiệt, vậy thì tiện tay giặt luôn đi.”
Ngay khi những lời dụ dỗ trần trụi này nói xong, cả hai đều im lặng.
Mặt Minh Lan Nhược từng chút một đỏ lên, nàng nhìn hắn: “Cái này… cái này là tác dụng phụ của tình cổ trùng!”
Nàng phải giải thích cho rõ ràng!
“Được rồi, đừng nói nữa!” Kiều Viêm có chút lơ đãng, hắn không biết mình đang nghĩ gì, dường như có chút đang kiềm chế.
Hoặc là đang vô cùng mất kiên nhẫn!
Minh Lan Nhược thấy điều này, trong lòng cũng không vui nữa.
Sao hắn đột nhiên lại lạnh lùng vô tình như vậy chứ?!
nàng vốn muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng vừa quay đầu lại, ngực của hắn đã chạm vào đầu mũi nàng.
Trên người Kiều Viêm không có mùi thuốc lá nồng nặc giống như Thương Kiều, mà là mùi hương thảo mộc tinh khiết của nam nhân.
Hắn là kiểu nhân vật gì thế này, đến mùi hương cũng tuyệt vời thế này sao.
Nhưng mùi hương trên người hắn…phút chốc khiến nhịp Minh Lan Nhược tăng lên.
Tia máu trên cổ tay cũng đập mạnh.
Nàng nghĩ một hồi, sao lại phải nhịn chứ, còn phải làm bộ làm tịch nữa?
Hắn không phải là nam nhân của ta sao?
Bây giờ ta cũng không cần phải giải trừ tác dụng phụ gì nữa, cứ để ta dùng đi, dù gì trước đây hắn cũng rất thích đè ta ra ôm hôn cơ mà.
Hôm nay ta chủ động một chút, cũng không có gì không đúng cả.
Minh Lan Nhược nghiêm túc nhìn hắn, nói: “Tình cổ trùng có một số tác dụng phụ không thể tả, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, nhưng ta cần phải giải quyết. Ta sẽ không làm gì khác, để ta hôn ngươi đi. Kiều Nhan, ngươi là vệ sĩ của ta, vì vậy hãy ngoan ngoãn và đừng di chuyển nhé.”
Nàng cảm thấy bản thân đã nói rất rõ ràng.
Sau đó, nàng đứng dậy, nhón chân, ôm lấy bờ vai của hắn rồi hôn lấy đôi môi đỏ mọng của hắn.
Nhưng nàng vừa chạm vào môi hắn liền cảm thấy co gì đó không đúng.
Hắn toàn thân cứng đờ.
Sau đó…
“Không được!” hắn giơ tay chặn nàng lại, loạng choạng một bước, sau khi đẩy nàng ra, ánh mắt có chút ngượng ngùng, mờ mịt.
Giây tiếp theo, hắn liếc nhìn nàng một cách giận dữ và u ám, rồi đột nhiên quay người và sải bước ra khỏi cửa…
Chạy rồi…chạy rồi…chạy rồi…
Minh Lan Nhược sững sờ đứng đó, đôi mắt mở to, vẻ mặt phức tạp và xấu hổ
Chết tiệt, không biết tại sao, vào lúc này, nàng lại cảm thấy mình giống hệt tên Cổ Nhị khốn nạn đó!
“Quyến rũ” thất bại, tia máu đó cũng nhạt màu đi rồi.
Minh Lan Nhược ủ rũ ngồi xuống, nhặt chiếc khăn hắn ném lên trên bàn, vò đầu bứt tóc suy nghĩ…
Người này bị làm sao vậy?
Hắn không bình thường!
Những ngày này Thương Kiều có ý gì với nàng, nàng đều hiểu rõ.
Đương nhiên nàng sẽ không nghi ngờ rằng hắn đang yêu người khác, nhưng tại sao hai ngày nay hắn lại tránh né sự gần gũi của nàng?
Một số chi tiết mà ban đầu nàng không mấy để tâm, nhưng bây giờ nàng nghĩ lại một cách nghiêm túc, nàng liền phát hiện ra.
Tên đàn ông đó gần đây có nguyên tắc lắm, nàng chủ động lại gần hắn, hắn nhất định sẽ giữ khoảng cách với nàng.
Nàng níu tay hắn, hắn cũng lặng lẽ rút lại.
Nhưng đến những chuyện khác thì…
Chẳng lẽ sau khi tiến vào sơn thành, hắn càng cẩn thận hơn, sợ lộ ra khuyết điểm, bị kẻ địch phát hiện?
Nghĩ như vậy, hình như cũng hợp lí.
Nhưng nàng vừa nói cần hắn làm một “việc nhỏ”, cứ để nàng hôn và ôm hắn là xong rồi.
hắn không hề nghe thấy sao? Giống như Tần Vương gặp Cố Bích Quân và thề sẽ bảo vệ sự trinh nguyên của mình cho đến chết – rồi bỏ chạy!
Minh Lan Nhược thực sự rất phiền não, tác dụng phụ của cổ trùng khiến nàng rất khó chịu.
nàng tuỳ tiện lau vài cái trên tóc, thay quần áo sạch sẽ rồi ôm chăn gối đi qua phòng Cảnh Minh.
Quên đi, nàng không muốn nhìn thấy hắn, nàng sợ mình lại không nhịn được mà quyến rũ hắn… Chịu đựng một đêm vậy.
Cảnh Minh ngạc nhiên khi nhìn thấy đại tiểu thư của mình đang đứng ngoài cửa.
Khi ánh mắt nàng nhìn thấy chăn và gối trong tay Minh Lan Nhược, nàng thắc mắc: “Đây là…”
“Ngoài hành lang không tiện, chúng ta vào trong nói chuyện.” Minh Lan Nhược thản nhiên nói.
Cảnh Minh lập tức để nàng vào, cẩn thận lắng nghe một lúc, sau khi không thấy bên ngoài có gì bất thường, liền đóng cửa lại.
Minh Lan Nhược đi vào, không thấy Trần Ninh: “Trần Ninh không có ở đây sao?”
Cảnh Minh gật đầu: “hắn đi ra ngoài để kiểm tra ám hiệu rồi.”

Ads
';
Advertisement