Minh Lan Nhược - FULL

Cố Nhị nhìn thoáng qua Minh Lan Nhược, thản nhiên nói: “Thế nào, huynh trưởng có hứng thú? Chỉ sợ vị Minh Phi nương nương kia không dễ đối phó.”
Cố Đại Tướng Quân nhướng mày, hừ lạnh: “Một nữ tử khác họ, ngay cả họ Tiêu cũng không mang, nếu như huynh trưởng con coi trọng, bắt tới làm thiếp thì thế nào?”
Đường Tri Phủ nghe bọn họ càng nói càng kỳ cục, chỉ cảm thấy ánh mắt Kiều Viêm nhìn lão ta càng lạnh lẽo.
Lão ta vội vàng ngắt lời: “Hiện tại nói những thứ này có phải là quá sớm hay không, chúng ta vẫn nên thương lượng việc đối phó với Tần Vương như thế nào…”
“Hừ, quá sớm cái gì, lúc trước Tiêu Nguyên Soái còn nói nam nhi hoặc tiểu thư Tiêu gia sinh con, là nam nhi sẽ cưới nữ nhi của ta, là nữ nhi sẽ sánh đôi với nhi tử của ta, dựa theo ước định, con ta còn là ‘vị hôn phu’ của nàng ta đấy!”
Cố Đại Tướng Quân vuốt râu, khinh thường nói: “Hôm nay người Tiêu gia chết hết rồi, chỉ có một ngoại tôn nữ, còn gả cho súc sinh Thượng Quan gia, tàn hoa bại liễu, cũng chỉ xứng làm thiếp làm ấm giường cho con trai ta!”
Minh Lan Nhược vô duyên vô cớ có thêm một vị hôn phu: “…”
Nàng len lén liếc nhìn bóng người cao gầy đứng bên cạnh, bỗng nhiên thấy hắn tối tăm lạnh lẽo liếc nàng một cái!
Minh Lan Nhược: “…”
Tại sao phải dùng ánh mắt như nàng cắm sừng hắn nhìn nàng?
Liên quan gì đến nàng!
Nghe tám chuyện tới dính tới trên đầu mình, bị người ta chụp cái nồi đen, đây thảm kịch nhân gian gì vậy…
Đường Tri Phủ không chuyển chủ đề được, lưng toát đầy mồ hôi lạnh.
Lão ta đành phải nói với Cố Đại tướng quân, người đứng đầu gia tộc hiện tại: “Đại ca, đừng kích động, chuyện này chỉ trong thời gian ngắn thì không thể làm được.”
Sau đó, Cố Đại đương gia mới chợt nhận ra rằng trong phòng khách có một số thị vệ không quan trọng lắm.
Có vẻ như ông ta đã nói quá nhiều.
Ở Cố Gia Trại nhiều năm như vậy làm người đứng đầu thiên hạ đã lâu, ông ta đã quen như vậy rồi, không còn cảnh giác như Đường Tri Phủ nữa.
Nhưng ông ta vẫn sốt ruột vẫy tay với sáu người thị vệ, bao gồm cả Kiều Viêm và Minh Lan Nhược đang đứng đằng sau ông ta…
“Các ngươi lui xuống trước đi, nếu có người nào dám nói cho người khác những gì nghe được vào ngày hôm nay thì cả đời này đừng mong sống sót mà rời khỏi được Đông Bắc Cương này!”
Kiều Viêm và Minh Lan Nhược cùng với bốn người thị vệ còn lại ôm quyền: “Vâng! Đại đương gia!”
Đường Tri Phủ cũng cười: “Đại ca, đừng lo lắng, những người có thể vào đây cùng với ta thì cũng coi là thị vệ riêng của ta, họ là những người hiểu chuyện!”
Nói xong lão ta cũng xua tay: “Các ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước đi!”
Kiều Viêm và Minh Lan Nhược cũng biết rằng họ không thể ở lại đây để nghe chuyện một cách “quang minh chính đại” được nữa.
Vì vậy, họ đã đi theo những người thị vệ khác ra ngoài.
Nhìn thấy người rời đi, Đường tri phủ âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Tên họ Kiều kia cứ đứng cười ở sau lưng lão ta gây áp lực tựa như núi vậy.
Nhưng dù họ đã rời đi thì lão ta vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ mà Kiều Viêm đã giao.
Lão ta nhìn Cố Đại đương gia, nghiêm nghị nói: “Đại ca, lần này ta tự mình hộ tống lương thực đến đây thực ra là định để lại một số thị vệ thân cận của mình ở lại đây.”
Cố Đại đương gia sửng sốt: “Tại sao?”
Cố Đại và Cố Nhị cũng hơi khó hiểu mà nhìn Đường Tri Phủ.
Đường Tri Phủ cười khổ: “Tần Vương và Minh Phi kia khá khó đối phó, ta lo lắng việc bắt cả nhà ta làm con tin như lần trước sẽ lại xảy ra, cho nên…”
“Mấy ngày nữa, ta sẽ lặng lẽ đưa một số hài tử ở nhà đến đây, nhờ thị vệ trông chừng bọn trẻ giúp.”
Chuyện này tất nhiên Cố Đại đương gia đã nghe nói, cau mày nói: “Được rồi, đây cũng là một biện pháp, có thể đối phó với tay sai của triều đình ở dưới chân núi, đệ cũng không cần lo lắng trước sau !”
Sau khi sự việc được giải quyết xong, Đường Tri Phủ mới yên tâm hơn một chút, đề cập đến việc đi gặp Đường Bích Quân.
Mọi người lần lượt đứng dậy nhưng khi Cố Nhị đang đi cùng Đường Tri Phủ ra cửa lại đột nhiên hỏi một câu…
“Những người thị vệ đáng tin cậy mà thúc đang nói đến có bao gồm những người ở trong phòng khách vừa rồi không?”
Đường Tri Phủ không biết hắn ta có ý gì, hàm hồ cười nói: “Đúng vậy.”
Cố Nhị cũng không hỏi thêm câu nào nữa, mỉm cười chuyển chủ đề sang Đường Bích Quân và tiểu bàn tử cũng nhận Đường Tri Phủ là phụ thân.
Sau khi Kiều Viêm và Minh Lan Nhược rời khỏi sân chính, có người dẫn họ đến sân và phòng nơi họ sẽ nghỉ ngơi.
Minh Lan Nhược và Kiều Viêm được phân vào cùng một phòng, trong khi Cảnh Minh và Trần Ninh được phân vào một phòng khác.
Minh Lan Nhược không phản đối gì cả nhưng Cảnh Minh và Trần Ninh lại có gì đó không ổn.
Nàng cũng không có ý định để ý đến chuyện của họ vào lúc này. Bởi vì trong phòng nàng vẫn còn một lọ giấm lớn đang sắp đổ…
Nếu không đỡ lọ dấm đó một chút thì cả phòng sẽ đầy mùi chua mất!
Minh Lan Nhược đóng cửa lại, đi tới trước mặt Kiều Viêm: “Chuyện này ta thật sự không biết mà!”
Làm sao nàng có thể cưới kẻ phản đồ mà nàng muốn giết được cơ chứ!
Trên mặt Kiều Viêm không có biểu cảm gì cả, chỉ ngồi vào bàn, rót một tách trà uống: “Thiếu gia, ngài không cần phải giải thích với thuộc hạ đâu. Đó là việc của ngài, thuộc hạ sẽ không vượt quá giới hạn đâu.”
Minh Lan Nhược: “…”
Nàng biết ngay là tên nam nhân này lại bắt đầu uống giấm ở trong lọ giấm mà!
Nàng thở dài, đột nhiên cúi xuống ôm lấy vai hắn: “Chuyện này thật sự không liên quan gì đến ta cả. Phụ thân của ta chưa bao giờ nói rằng ta còn có hôn ước nào như vậy cả. Cho dù có hôn ước như vậy thì ta cũng sẽ không tuân theo.”
Hơn nữa, nàng không tin rằng ngoại tổ phụ của nàng, Tiêu Soái, một người có thể cho nữ nhân tòng quân, lại là một người tùy tiện quyết định hạnh phúc cả đời của tôn bối mình như vậy.
Suy cho cùng, mẫu thân nàng, Tiêu Quan Âm, cưới phụ thân nàng là vì bà ấy yêu phụ thân của nàng, phụ thân của nàng là người phu quân do chính mẫu thân nàng chọn lựa.
Kiều Viêm chỉ cảm thấy mùi hương và sự mềm mại áp lên lưng, hơi thở mềm mại và ẩm ướt của nàng lướt qua đôi tai nhạy cảm của hắn.
Hắn không khỏi cứng đờ, cả người lại bắt đầu cảm thấy nóng lên.
Giờ đây hắn đã hiểu được tình trạng cơ thể của mình ở một mức độ nào đó sau những buổi được dạy dỗ.
Hắn cũng không phải là kẻ ngốc, hắn cũng hiểu rằng cơ thể của hắn hiện giờ đang ở trong một tình huống vô cùng nhạy cảm và không ổn định.

Ads
';
Advertisement