Cho nên nàng liếc mắt một cái đã nhìn ra chỗ giống nhau giữa Nguyệt Nương và Mẫu Đơn phu nhân.
Ánh mắt Minh Lan Nhược không có cảm xúc gì nhìn về phía Đường Tri Phủ, tuy rằng lão ta che giấu rất khá.
Thế nhưng khi nhìn thấy nữ tử gọi là “Nguyệt Nương” kia, tay của lão ta trong tay áo nắm chặt thành nắm đấm, rõ ràng đang cố gắng đè nén kích động và khổ sở khi nhìn thấy Nguyệt Nương.
Nàng hiểu được đại khái ngay…
Tám phần là Đường Tri Phủ có một số quá khứ với Nguyệt Nương, đáng tiếc cuối cùng Nguyệt Nương theo Cố Đại Tướng Quân sinh con dưỡng cái.
Từ đó về sau trong lòng lão ta có khúc mắc đối với Cố Đại Tướng Quân, hơn nữa Đường Tri Phủ ngày càng quyền cao chức trọng ở thành Hắc Liêu, cũng càng ngày càng không phục Cố Đại Tướng Quân.
Minh Lan Nhược cười nhạt trong lòng.
Chậc, lại là loại cảnh diễn thế thân thêm “anh hùng phẫn nộ vì hồng nhan”.
Nhưng mà…
Nàng nhìn về phía Nguyệt Nương, lại phát hiện khi nữ nhân kia nhìn Đường Tri Phủ, chỉ sửng sốt trong nháy mắt, sau đó lại mang khuôn mặt không biểu cảm.
Ngay cả đối với Cố Đại Tướng Quân, Nguyệt Nương cũng mang thần thái lạnh nhạt, dường trời sinh đã có tính cách lạnh nhạt như vậy.
“Tẩu tẩu, tẩu xem bộ trang sức này, hẳn là rất thích hợp với tẩu.” Đường Tri Phủ cười híp mắt nói, biểu cảm trên mặt kính cẩn đúng mực đối với tẩu tử.
Nguyệt Nương nhìn thoáng qua, lạnh nhạt nói: “Đa tạ, đáng tiếc ta ăn chay niệm Phật nhiều năm, đối với vật ngoài thân không cảm thấy hứng thú lắm.”
Nói xong, bà ta lại xoay người mang theo tỳ nữ thướt tha rời đi.
Bà ta lạnh nhạt không nể tình từ chối rời đi, khiến Đường Tri Phủ hơi cứng ngắc.
Cố Đại Tướng Quân hòa giải: “Nào nào, chúng ta xem tiếp theo bá phụ con còn thứ tốt gì.”
Nói xong, ông ta đi tới trước mặt Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược cúi xuống, mở hộp trúc hình chữ nhật trong tay nàng ra.
Bên trong là một bức họa, sau khi mở ra, vậy mà là một bức Hàn Hi Tái Dạ Yến Đồ!
Nàng cũng không nhịn được ngơ ngác, đây là tuyệt thế danh họa của Cố Hoành, một họa sĩ lớn nổi tiếng thời Nam Đường!
“Cố Nhị, nhìn xem, có thích món quà này không?” Dường như Đường Tri Phủ vô cùng thân thiết với Cố Nhị, nụ cười càng thêm chân thành.
Cố Đại Tướng Quân xuất thân không kém, cũng nhận ra là bảo vật, cười ha hả ngay: “Tiểu tử Cố Nhị rất thích những thứ nho nhã này, còn không mau cám ơn bá phụ con!”
Đương nhiên Cố Nhị vui mừng, hắn ta lấy bức tranh kia, thưởng thức một hồi lâu, hướng Đường Tri Phủ hành lễ, cười nói: “Đa tạ bá phụ.”
Trong lúc nói chuyện, hắn ta dừng một chút, dùng loại ý tứ không rõ nhìn lướt qua Minh Lan Nhược đứng bên cạnh: “Bên cạnh ngài luôn có rất nhiều thứ tốt đặc biệt.”
Không biết vì sao, Minh Lan Nhược luôn cảm thấy “thứ tốt đặc biệt” kia dường như có ý ám chỉ.
Giống như đang nói… mình.
Nàng đứng đó không có biểu cảm gì nhưng Kiều Viêm nhìn Cố Nhị, ánh mắt lãnh lẽo.
Thứ tốt? Mơ ước thứ tốt của người khác, dễ phải chết…
Dường như Cố Nhị mang tâm trạng không tệ, thu hồi bức họa trong tay.
Lúc này, Cố Đại Tướng Quân lại cười nói với Cố Nhị:
“Được rồi, tính tình nương con lãnh đạm, bộ trang sức này, con thay nương con nhận lấy, nương con không thích, còn có thể cho Bích Quân dùng, bá phụ con từ xa tới một chuyến, còn muốn để ông ấy mang lễ vật về sao!”
Lời này khiến Đường Tri Phủ nắm chặt tay áo.
Lời này nói cực kỳ tùy hứng nhưng sự khinh thị bên trong đối với Đường Tri Phủ, gần như rất rõ ràng.
Minh Lan Nhược phát hiện trong lòng Đường Tri Phủ đang đè nén lửa giận.
Đó là lễ vật Đường Tri Phủ không biết dùng bao nhiêu tâm tư tìm đến tặng Nguyệt Nương, lại bị người tùy ý tặng cho những người khác! Lão ta làm sao có thể không tức giận?
Nhưng Đường Tri Phủ che giấu vô cùng tốt, ngược lại áy náy nói.
“Đúng đúng, cho Bích Quân cũng tốt, là lỗi của đệ hết, không bảo vệ tốt nữ nhi kia của đệ, không biết gần đây con bé thế nào?”
Cố Nhị thuận thế nhận lấy lễ vật trong hộp Kiều Viêm đang cầm.
Trong mắt Cố Đại Tướng Quân hiện lên lửa giận: “Bích Quân bị Tần Vương Thượng Quan Hoành Nghiệp đâm một dao, lại bị nổ tung làm chấn thương, thương thế không nhẹ, bây giờ còn đang nằm trên giường tịnh dưỡng!”
Ông ta vỗ một cái trên bàn: “Ở địa bàn của ta mà còn giương oai, ta muốn xuống núi giết chết thằng nhãi kia, đâm hắn ta mười tám lỗ!”
Minh Lan Nhược nhìn ra, Cố Đại Tướng Quân thật sự sủng ái Đường Bích Quân.
Đường Tri Phủ thở dài: “Mặc dù Bích Quân là do đại ca sinh nhưng con bé đã vào gia phả của đệ, nhận đệ làm phụ thân, đệ còn thương con bé hơn cả thương con ruột, đệ nhìn đứa nhỏ kia lớn lên từ nhỏ, đại ca chớ xúc động, Tần Vương khó đối phó!”
Cố Đại Tướng Quân phát ra tiếng cười khinh miệt: “Minh Quốc Công ta còn đối phó được thì còn sợ một thằng nhãi nhép Tần Vương sao, lúc ông đây đánh trận, thằng nhóc kia không biết ở nơi nào!”
Đường Tri Phủ dừng một chút, lại cười khổ: “Huynh không biết, lần này đi theo bên cạnh bọn họ có người của Đông Xưởng, khác với lúc đối phó với Minh Quốc Công!”
Ánh mắt Cố Đại Tướng Quân lạnh như băng: “Ta và đệ ở Đông Bắc Cương kinh doanh nhiều năm, đệ còn sợ Đông Xưởng?”
Đường Tri Phủ thở dài: “Cửu Thiên Tuế kia vừa đến đã diệt toàn bộ quan lại cấp cao của Cẩm Y Vệ ở thành Hắc Liêu, hiện giờ Cẩm Y Vệ thành Hắc Liêu đã không nằm trong sự khống chế của đệ.”
“Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ có con đường truyền lệnh của riêng mình, nếu như chúng ta hành động thiếu suy nghĩ giết Tần Vương và Minh Phi, triều đình sẽ phát hiện ra điều không đúng ngay, cho nên phải làm việc cẩn thận!”
Nói xong, lão ta lặng lẽ nhìn về phương hướng của Minh Lan Nhược, lại đối diện với ánh mắt cười như không cười của Kiều Viêm, lão ta sợ tới mức vội vàng quay đầu lại.
Cố Đại Tướng Quân cũng không chỉ là một tên lỗ mãng, nghe xong lời này, chỉ lạnh lùng nói:
“Ta đã gửi tin cho vị kia ở kinh thành, phía ngài ấy sẽ sớm có hồi âm, sau đó ta và đệ lại quyết định hành động tiếp theo!”
Cố Đại Tướng Quân dừng một chút, bỗng nhiên nhíu mày hỏi: “Minh Phi kia… Gọi là cái gì Lan Nhược, là do đại cô nãi nãi Tiêu gia sinh ra sao?”
Đường Tri Phủ dừng lại, ho nhẹ một tiếng: “Vâng, chính là ngoại tôn nữ duy nhất của Tiêu Nguyên Soái năm đó.”
Mặt Cố Đại Tướng Quân hơi trịnh trọng nhưng còn có trào phúng: “Ha ha, quả nhiên Tiêu gia tuyệt hậu, Tiêu Quan Âm sinh con gái, lại gả cho con trai kẻ thù giết phụ thân!”
Dường như Cố Đại hơi hứng thú, cười nói: “Đến lúc đó giết Tần Vương, không ngại bắt Minh Phi kia đến xem thử xem bộ dạng thế nào?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất