Minh Lan Nhược lập tức cúi đầu giả vờ tháo dây chở hàng, trong gang tấc đã tránh được tầm mắt của đối phương!
Ngay sau đó, Kiều Viêm đang cầm một chiếc hộp rất thản nhiên, đứng chắn trước mặt Minh Lan Nhược, chặn ánh mắt đang nhìn Minh Lan Nhược của Cố Nhị.
Cố Nhị dường như không nhận ra điều gì bất thường nên đã quay người rời đi cùng Cố Đại đi cùng với Đường Tri Phủ.
Tuy nhiên, Đường Tri Phủ lại dừng lại, mỉm cười nói với Cố Đại và Cố Nhị: “Chờ một chút, ta còn có vài thứ tốt muốn gửi cho Cố đại ca và tẩu tẩu nữa.”
Vừa nói, lão ta vừa vẫy tay về phía Minh Lan Nhược, Kiều Viêm và những người khác: “Lấy đồ đi, cẩn thận vào! Đừng va vào những thứ khác!”
Theo kế hoạch trước đó, Minh Lan Nhược và Kiều Viêm đã trà trộn ngay vào trong sáu thị vệ, mỗi người cầm một rương trúc ở trong tay.
Đôi mắt Cố Nhị liếc nhìn Minh Lan Nhược, người đứng cuối trong sáu người, ánh sáng kỳ lạ lóe lên trong đôi mắt hẹp của hắn ta. Sau đó hắn ta mỉm cười và đi cùng với Đường Tri Phù và Cố Đại.
Minh Lan Nhược nhìn xuống dưới đất, không kìm nổi mà cảm thấy lạnh lẽo.
Ngoài việc nhìn chằm chằm vào họ một lúc, nàng cũng không làm gì khác thường cả!
Còn có một số thị vệ của Đường Tri Phủ cũng tò mò nhìn bọn họ mà, nàng không phải là người duy nhất nhìn như vậy!
Nhưng vừa rồi Cố Nhị rõ ràng đã nhìn nàng mấy lần!
Thám tử giỏi nhất phải là người ít thu hút sự chú ý nhất. Việc nàng thu hút sự chú ý của mục tiêu ngay khi đến chắc chắn không phải là điều tốt.
Kiều Viêm không hề lo lắng mà chỉ trầm ngâm nhìn Cố Nhị, người đang trò chuyện và cười đùa với Đường Tri Phủ ở phía trước.
Không lâu sau, họ đến một nơi ngói xanh tường trắng, mang phong cách Giang Nam.
Minh Lan Nhược cuối cùng đã gặp được người mà nàng đã tò mò bấy lâu: người đã từng là Cố Đại Tướng Quân và hiện là người đứng đầu Cố Gia Trại: Cố Đại đương gia!
Ông ta là một nam nhân trung tuổi rất cao to, lông mày rậm và đôi mắt hẹp, mũi cao, miệng rộng và có râu đầy cằm.
Trên trán người nam nhân có một vết sẹo sâu, làm nổi bật rõ khí chất thổ phỉ của ông ta nhưng đâu đó vẫn có khí chất thâm trầm khiến người ta phải thần phục.
Minh Lan Nhược đã từng nhìn thấy khí chất đó ở Chu Đại Tướng Quân và Tần Vương: đó là khí chất sát phạt của các võ tướng!
“Hiền đệ của ta sao lại đột nhiên tới đây thế?” Cố Đại Tướng Quân mỉm cười dẫn Đường Tri Phủ vào trong.
Minh Lan Nhược, Kiều Viêm và những người khác cầm đồ đi theo sau.
Khi Minh Lan Nhược đi qua cửa, nàng cảm nhận rõ ánh mắt không rõ ý tứ của Cố Nhị lại nhìn nàng một lần nữa.
Trong lòng Minh Lan Nhược căng thẳng, chỉ làm bộ như không phát hiện ra ánh mắt của đối phương.
Nàng cầm rương trúc đi theo sau Kiều Viêm vào cửa, xếp thành một hàng ở trong đại sảnh cùng những người khác.
Cố Đại Tướng Quân nhìn cái rương trúc kia, vuốt chòm râu tấm tắc nói: “Hiếm khi hiền đệ đến đây một chuyến, cần gì mang theo nhiều đồ như vậy, giữa huynh đệ chúng ta còn phải chú ý những nghi thức xã giao này sao?”
Đường Tri Phủ nheo mắt, cười nói: “Đại ca, cái này khác, vài ngày trước, sinh nhật tiểu đệ, người bên ngoài tặng vài thứ đồ tốt thú vị, nghĩ hiếm khi đến núi một chuyến, thế nào cũng phải lấy ra hiếu kính đại ca.”
Cố Đại Tướng Quân hài lòng cười ha hả.
Ông ta duỗi tay vỗ vai Đường Tri Phủ: “Đệ và huynh vốn là giao tình quá mệnh, còn phân biệt huynh và đệ cái gì, của đệ không phải của huynh, của huynh cũng là của đệ.”
Đường Tri Phủ hơi ngẩn ra, bắt đầu cho người mở rương trúc, giới thiệu cho Cố Đại Tướng Quân những thứ lão ta mang đến.
“Đại ca nhìn xem, đây là gối ngọc Lam Điền Phúc Lộc Thọ, nghe nói Hoàng Đế có một cái, đông ấm hè mát, tốt cho người dùng nhất.”
“Còn có cái này, kiếm Câu Tiễn của Việt Vương trong truyền thuyết, hợp với cháu Cố Đại nhất!”
“Xem tiếp những trang sức này, cho Bích Quân là thích hợp nhất…”
Ánh mắt mọi người tụ tập ở trên trân bảo trong rương, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Nhưng Minh Lan Nhược vẫn luôn quan sát biểu cảm của đám người Đường Tri Phủ và Cố Đại Tướng Quân.
Nàng rõ ràng nhìn thấy lúc Đường Tri Phủ đang nghe Cố Đại Tướng Quân nói câu kia: “Còn phân biệt huynh và đệ cái gì, của đệ không phải là của huynh, của huynh cũng là của đệ”.
Trên mặt nam nhân trung niên mập cười nhưng lão ta híp mắt lại trong mắt cũng không có sự khoái trá, ngược lại hiện lên một sự oán hận lãnh lẽo.
Nếu như không phải Minh Lan Nhược luôn lưu ý, cũng sẽ không phát hiện.
Nàng híp đôi mắt xinh đẹp, xem ra Đường Tri Phủ rất không tán thành Cố Đại Tướng Quân.
Tuy rằng Đường Tri Phủ nhịn nhục làm lão nhị nhiều năm nhưng trước đây lão ta vẫn luôn là quân sư dưới cờ của Cố Đại Tướng Quân.
Sao lại đột nhiên có khúc mắc sâu với Cố Đại Tướng Quân như vậy?
Nhưng chẳng mấy chốc, nàng đã hiểu tại sao.
Đường Tri Phủ lật cái rương trên tay Kiều Viêm, bên trong là một bộ bảo thạch Nguyệt Quang vàng ròng cực kỳ hoa lệ hiếm thấy của Tây Vực.
Một bộ trọn vẹn trâm đính, giấu tấn, hoa điền, đầu cô, vây búi tóc và các loại trâm, khuyên tai, đá Nguyệt Quang long lanh dưới ánh sáng bạc.
Cho dù Minh Lan Nhược đã quen với thứ tốt, cũng không kìm nổi khen một tiếng đẹp!
“Đây là đồ thương nhân Tây Vực tặng, nghe nói là Vương Hậu địa phương từng mang, thích hợp với tẩu phu nhân nhất .” Đường Tri Phủ cười híp mắt nói.
Hiển nhiên Cố Đại Tướng Quân được lấy lòng vô cùng vui vẻ, vung tay lên, nói với Cố Nhị bên cạnh: “Đi gọi nương con tới!”
Cố Nhị ngơ ngác, dường như hơi do dự nhưng vẫn cười nói: “Vâng.”
Nói xong, hắn ta lui ra.
Không bao lâu, một bóng người mặc y phục nguyệt bạch được thị nữ dìu, thướt tha đi vào.
“Nguyệt Nương, nàng mau đến xem, hiền đệ mang lễ vật đến cho chúng ta, bộ này đúng là thích hợp với nàng!” Cố Đại Tướng Quân vừa thấy nữ tử kia, vội vàng mỉm cười chào hỏi.
Minh Lan Nhược vừa nhìn khuôn mặt đối phương, không khỏi sửng sốt trong nháy mắt.
Đó là một nữ tử cực kỳ xinh đẹp, tuy rằng đã lớn tuổi nhưng cũng không ảnh hưởng mỹ mạo của bà ta nhưng giữa hai lông mày lại bao trùm vẻ lạnh lùng.
Hơn nữa… Mặt mày của bà ta và Mẫu Đơn phu nhân của Đường Tri Phủ lại giống nhau đến năm sáu phần!
Chỉ khác là nữ tử này lạnh băng như hoa sương, Mẫu Đơn phu nhân diễm lệ lóa mắt, nhìn lướt qua, rất khó làm cho người ta cảm thấy hai người giống nhau.
Như Minh Lan Nhược có một “phẩm chất tương tự” là Minh Nguyệt Oánh.
Cùng là loại khí chất này, phong cách ăn mặc hoàn toàn khác nhau, thật ra đường nét gương mặt có cảm giác giống như tỷ muội.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất