Minh Lan Nhược - FULL

Cổ Vương trong cơ thể Minh Lan Nhược vẫn sẽ ảnh hưởng đến Cổ Tử trong cơ thể của hắn ở một mức độ nào đó. Dù sao thì hắn cũng không thể đến quá gần nàng được, hiện tại họ đang ở trong hiểm cảnh. Hắn không thể gần gũi với nàng như lúc ở dưới chân núi được.
Kiều Viêm đột nhiên đứng dậy, xoay người đi về phía phòng trong: “Ta hiểu rồi, thuộc hạ hơi mệt mỏi, nên xin phép đi nghỉ ngơi trước.”
Minh Lan Nhược sửng sốt một lúc, nàng đương nhiên cảm giác được thân thể của Kiều Viêm đang cứng ngắc.
Chẳng qua, nàng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là do hắn vẫn hơi không vui nên chỉ khịt mũi: “Ta chủ động ôm ngươi, đây không phải là do ngươi dĩ hạ phạm thượng!”
Nói xong nàng quay người rời khỏi gian phòng.
Nếu hắn muốn nghỉ ngơi thì hắn cứ nghỉ ngơi đi, đồ vụng về!
Sau khi ra khỏi phòng, Minh Lan Nhược quyết định đi dạo xung quanh để xem có chuyện gì đang xảy ra ở trong thành trì quân sự này.
Nhưng nàng không ngờ mình vừa ra ngoài đã có người lặng lẽ đi theo, đồng thời còn truyền tin ra ngoài.
Kiếp trước Minh Lan Nhược làm thủ lĩnh gián điệp Đông cung, sao có thể không biết có người đi theo phía sau được.
“Đôi mắt lạnh lùng của nàng khẽ lóe nhưng lại tỏ vẻ không biết gì, chậm rãi đi dạo.

“Vừa đến đã bị để ý, dù không biết đối phương có mục đích gì nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt.

Nhưng lúc này nàng không thể hành động thiếu suy nghĩ được.
Minh Lan Nhược nhìn thành thị náo nhiệt, tiện tay thắt roi ngựa và một chiếc khăn trắng lên eo.
Roi ngựa và chiếc khăn có hoa văn đặc biệt, nàng thắt ở bên eo đi khắp nơi là để cho mật thám trong sơn trại của Tống Đường và Hồng tỷ chú ý tới nàng.
Để sau này liên lạc dễ dàng hơn.
Nàng lặng lẽ nhìn các nơi canh phòng xung quanh, loại thành phòng thủ nghiêm ngặt như thế này không thể công phá từ bên trong, muốn đánh thắng không biết phải giá bao nhiêu mạng người.
Kiếp trước mặc dù nàng không tham gia nhiều trận chiến tranh giành ngai vàng nhưng đã từng tham gia hai trận chiến dịch lớn, chỉ như thế đã giúp nàng học được rất nhiều.
Trong số đó, trận chiến cuối cùng là trận Tần Vương tấn công kinh thành, Thái tử thủ thành.
Trận chiến đấu thảm thiết kéo dài gần ba tháng, Tần Vương ngăn chặn tất cả con đường dẫn vào kinh thành, cắt đứt lương thực, toàn bộ kinh thành hết gạo hết đạn dược, vô số người chết mười nhà thì đến chín nhà không người, vô cùng thê thảm!
Hai bên giằng co tựa như cối xay thịt, xay nát không biết bao nhiêu mạng người! Đến cả phụ nữ cũng bị bắt cầm đao lên tường thành liều chết!
Cuối cùng Thái Tử đẩy nàng và Tiểu Hi ra ngoài treo trước cửa thành ép Tần Vương lui binh, sau đó nàng chết tại nơi ấy.
Minh Lan Nhược ngẩng đầu nhìn bức tường thành xây từ đá và gỗ bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt.
Lần này, nếu như lần này phản quân bị tiêu diệt thì bao nhiêu người sẽ chết?
Kiếp trước, trước khi nàng chết đã nghe thấy những âm thanh kêu khóc thảm thiết quỷ dị lượn lờ ở bên tai, ngay cả ngực, eo, đùi cũng cảm thấy đau nhức.
Kiếp trước nàng bị Thái tử treo trước cửa thành rồi bị Tần Vương dùng mũi tên bắn thành con nhím!
Mặt nàng bắt đầu trắng bệch, ôm đầu khó chịu, bước chân lảo đảo suýt nữa là ngã xuống.
Một đôi tay đúng lúc đưa ra đỡ lấy nàng, không, chính xác hơn nửa đỡ nửa ôm.
Minh Lan Nhược đứng vững lại, khuôn mặt tái nhợt quay đầu nhìn về phía người vừa đỡ lấy mình: “Cảm ơ…”
Nhưng câu nói đã bị kẹt ở cổ họng.
Đập vào mắt nàng là gương mặt thanh nhã của Cố Nhị, đôi mắt dài và hẹp của hắn ta lóe lên nụ cười bí ẩn: “Này huynh đệ, hãy cẩn thận một chút.”
Minh Lan Nhược ngẩn người nhanh chóng thoát khỏi vòng của hắn ta, cúi đầu hành lễ và ôm quyền: “Cố Nhị thiếu gia.”
Cố Nhị nhìn người thiếu niên trước mặt, đột nhiên thở dài: “Tiểu huynh đệ không cần gọi ta là thiếu gia, chúng ta là huynh đệ trong sơn trại, Cố Nhị chỉ là cách gọi mà các bậc trưởng bối thích. Cứ gọi ta bằng tên thân mật là Văn Uyên là được.”
Minh Lan Nhược càng cúi thấp đầu hơn, thể hiện rõ ràng như một người hầu đang ở vị trí thấp lo lắng và sợ hãi: “Tiểu nhân không dám!”
Cố Văn Uyên cười nhẹ: “Có gì mà không dám, ta nói được là được. Ngươi tên là gì?”
Mặc dù hắn ta trông có vẻ lịch sự nho nhã nhưng trong lời nói lại thể hiện rõ ràng cảm giác áp lực không thể kháng cự của một người ở vị trí cao.
Trong lòng Minh Lan Nhược cảm thấy không thoải mái nhưng trên mặt không thể hiện ra, chỉ bình tĩnh đáp: “Tiểu nhân họ Kiều, tên chỉ có một chữ Minh.”
Nàng đã sớm nghĩ ra thân phận cho mình, “Kiều Viêm” là “huynh đệ” của nàng.
Cố Văn Uyên nhìn kỹ vào gương mặt nàng, như đang suy nghĩ về cái tên của nàng: “Kiều Minh à, tên hay đấy. Hôm nay gặp lại hai lần, có lẽ ta và ngươi có duyên!”
Minh Lan Nhược không biểu lộ cảm xúc gì nhưng thầm nghĩ: Có duyên chỗ nào chứ? Hôm nay ta còn nhìn thấy một con gián ba lần, thế có gọi là có duyên không?
Cố Văn Uyên khẽ lay chiếc quạt trong tay: “Tiểu Kiều chắc lần đầu đến sơn trại nhỉ? Hay để huynh dẫn đệ đi dạo quanh sơn trại, trưa nay hãy thử xem tiệc rừng của chúng ta thế nào?”
Minh Lan Nhược im lặng một lúc rồi cũng cười: “Được, làm phiền Nhị thiếu gia rồi.”
Tiểu Kiều? Hắn ta làm như quen thuộc lắm!
Nhưng so với bị Kiều Viêm gọi là “Tiểu Minh” thì vẫn còn tốt hơn.
Người như Cố Nhị vừa mới đến đã chú ý đến nàng, có lẽ kẻ theo dõi nàng cũng là do Cố Nhị phái đến.
Nàng cũng rất tò mò, chi bằng xem thử hắn ta định làm gì.
Cố Văn Uyên lần đầu tiên thấy thiếu niên trước mặt nở nụ cười, đôi mày và ánh mắt vừa tươi sáng vừa anh tuấn, đẹp đến mức khó tả.
Hắn ta nheo mắt, cười như không cười nói: “Tiểu Kiều trông không giống người Đông Bắc Cương.”
Minh Lan Nhược biết hắn ta đang thử mình, nàng không tỏ ra khiêm nhường hay kiêu ngạo đáp: “Ta là người Lĩnh Nam, từ nhỏ theo đại ca và gia đình lên phía Bắc kiếm sống.”
Ô Tang cô cô và A Cổ ma ma là người Miêu ở Lĩnh Nam, nàng cũng biết một chút tiếng địa phương và hiểu rõ tập tục nơi đó nên không sợ sẽ bị phát hiện.
“Người Lĩnh Nam à? Một ngày ăn ba trăm quả vải lớn lên làm người Lĩnh Nam, không ngạc nhiên khi Tiểu Kiều lại ngọt ngào như vậy.” Cố Văn Uyên mỉm cười nói.
Minh Lan Nhược cảm thấy buồn nôn, như thể vừa uống phải nửa cân dầu vậy.
Hừ, thật là buồn nôn.
Nàng nhíu mày, hỏi thẳng: “Nhị thiếu gia, có phải ngài cũng xem thường ta giống như những người khác không?”
Câu nói bất ngờ khiến Cố Văn Uyên ngẩn người: “Câu này có ý gì?”

Ads
';
Advertisement