“Những hài tử ngoan, trong đạo quân mười chín của Xích Huyết ở Đông Bắc Cương chúng ta cũng có rất nhiều người trẻ tuổi giống như các ngươi! Xích Huyết của chúng ta đã có người kế thừa rồi!”
Minh Lan Nhược nhìn về phía Tống Đường: “Tống tiên sinh, ta đã nói với Hồng tỷ rồi, trước khi tiêu diệt hoàn toàn quân phản loạn ở núi Trường Bạch, Trần Ninh sẽ thay thế ta xuất hiện ở trước mặt các ngươi.”
Tống Đường gật đầu: “Vâng, người yên tâm, chúng ta hiểu được lợi hại.”
Vị Tống tiên sinh mặt trắng không râu này mặc dù không phẩm không cấp nhưng đã từng là một trong những người đa mưu túc trí trẻ nhất bên cạnh ngoại tổ phụ Tiêu Soái.
Những di cô Xích Huyết đang lang thang ở Đông Bắc Cương có thể may mắn sống sót dưới sự tấn công từ hai phía của Cố Đại Tướng Quân và quan phủ, còn kiên trì âm thầm đấu tranh với đối phương phần lớn là dựa vào vị Tống tiên sinh này chỉ huy, trù tính ở phía sau.
Minh Lan Nhược có sự kính trọng đặc biệt đối với ông ấy.
Tống Đường nhìn về phía Minh Lan Nhược: “Đại tiểu thư, chúng ta đã nhận được tin tức mà người cho Hồng Đình gửi tới, trong Cố gia trại ở núi Trường Bạch cũng có người của chúng ta ẩn nấp, bọn họ sẽ tiếp ứng các người.”
Minh Lan Nhược khẽ nhíu mày: “Cố gia trại?”
Như vậy là đã hoàn toàn đổi tên đội họ của Xích Huyết quân, hoàn toàn trở thành một đội tư binh!
Vệ Hải siết chặt nắm đấm, trong mắt hiện lên sự hận thù:
“Ngay cả Tiêu Soái cũng chưa bao giờ đổi tên cho Xích Huyết, họ Cố lại thẳng thừng đổi thành Cố Gia Quân sau lại sợ bị triều đình nhớ thương, ngoài mặt đổi thành Cố Gia Trại!”
Cố Gia Quân? Nghe là biết thất phu họ Cố kia rất tham vọng, ông ta cũng xứng sao!
Minh Lan Nhược mở bản đồ trong tay ra, thản nhiên nói: “Cố Gia Quân cũng được, Cố Gia Trại cũng được, nhiều nhất hai tháng sau, bọn họ sẽ bị tiêu diệt như ‘thổ phỉ’!”
“Chậm nhất nửa tháng, đại quân triều đình chắc chắn sẽ xuất phát đến đây, lẫy lừng tiêu diệt thổ phỉ vì hoàng đế bệ hạ của chúng ta!”
Những phản quân kia không xứng lấy danh nghĩa những di cô Xích Huyết ghi vào sử sách, chết cũng chỉ có thể làm giặc cướp bị “tiêu diệt”.
Tống Đường cầm gậy chỉ vào bản đồ.
“Cố Gia Quân đã từng là chi của Xích Huyết quân đoàn, tuy rằng vô địch ở trong núi nhiều năm, không ở biên cương mài giũa huấn luyện nhưng chiến lực vẫn không tầm thường.”
“Nếu tại hạ đoán không sai, lần này triều đình sẽ phái binh lực ba tỉnh Túc Châu, U Châu, Vân Châu tới gần Đông Bắc Cương, sau khi qua núi Hải Quan, sẽ tiến thẳng vào Đông Bắc Cương tiêu diệt Cố Gia Trại.”
Minh Lan Nhược vuốt cằm: “Trong đám nhân mã này, tướng lĩnh Vân Châu, U Châu từng là tay chân của Tần Vương, Tần Vương mang theo bọn họ không cần thời gian thích nghi, cho nên sức chiến đấu sẽ không quá kém.”
Tống Đường và Minh Lan Nhược nhìn nhau cười, cùng nhìn thấy tính toán ăn ý trong mắt đối phương.
“Thực lực hai bên sẽ không kém quá xa, lợi dụng đại quân triều đình, có thể tiêu diệt phản quân, cũng có thể tiêu diệt lực lượng của đại quân triều đình.”
Đặt nền móng tốt hơn cho cuộc nổi dậy tiếp theo của họ!
Tống Đường thưởng thức nhìn Minh Lan Nhược: “Đại tiểu thư còn thông minh hơn so với ta nghĩ, thật sự không giống một nữ tử quanh năm lớn lên trong khuê các, sự quyết đoán và mưu lược không kém mẫu thân Quan Âm tiểu thư của người.”
Minh Lan Nhược nghe được tên mẫu thân, than nhẹ một tiếng:
“So với Tống tiên sinh ta còn kém xa, sau này xin người dạy dỗ nhiều hơn.”
Kiếp trước nàng tham gia chém giết đoạt đích cũng không ít nhưng trên phương diện hành quân đánh giặc, nàng kém xa Tống Đường và đám người Hồng Đình.
Cũng may, cho tới bây giờ biết dùng người luôn là sở trường của nàng, nếu không kiếp trước nàng cũng không có bản lĩnh lôi kéo một đám người, dùng thân thế Trắc Phi Đông Cung thống trị hậu cung.
Tống Đường nhìn khuôn mặt của Minh Lan Nhược giống như cố nhân, trong mắt có hơi hoảng hốt, gật đầu thật sâu: “Thuộc hạ chắc chắn sẽ bảo vệ người chu toàn, truyền thụ mọi thứ!”
Minh Lan Nhược cười: “Đa tạ tiên sinh.”
Nàng cũng không phiền việc Tống Đường tìm kiếm bóng dáng của mẫu thân trên người nàng, cũng không phiền việc Tống Đường có tình cảm gì với mẫu thân.
Nàng thản nhiên nói: “Ta vào núi Trường Bạch, một là cứu phụ thân, hai là thăm dò tình hình Cố Gia Trại.”
Minh Lan Nhược nói kế hoạch của mình ra:
“Một khi đại quân triều đình và Cố Gia Quân khai chiến, ta sẽ mang theo phụ thân rút lui, đồng thời cố gắng ám sát tướng lĩnh Cố Gia Quân.”
Lúc trước Tống Đường, đám lão Vệ cũng đã biết đại khái kế hoạch này, lần này là bọn họ lấy thân phận lão tướng và quân sư để sửa chữa bổ sung.
Một buổi chiều cứ trôi qua như vậy, Minh Lan Nhược chuyên tâm cùng đám người Tống Đường thiết kế bố cục tường tận nhất để tiêu diệt phản quân.
…
Mà buổi chiều này, Thương Kiều, hay nói là Kiều Viêm cũng ở trong phòng, bảo Ám Vệ thả thư và Phi Ưng ra.
Sau khi sắp xếp xong xuôi thì triệu kiến Đường Tri Phủ.
Kiều Viêm đẩy một viên thuốc và nước nóng tới trước mặt Đường Tri Phủ: “Mời.”
Đường Tri Phủ nhìn viên thuốc kia, mặt hơi co rút: “Đây là cái gì? Kiều Vệ Trưởng muốn hạ độc ta để khống chế ta, ngài không tín nhiệm hạ quan như vậy sao?”
Kiều Viêm mỉm cười: “Đường Tri Phủ đáng tin sao?”
Đường Tri Phủ nghẹn họng, người của Đông Xưởng này thật sự rất đáng ghét!
Kiều Viêm thưởng thức thanh dao trong tay: “Đường Tri Phủ, trong lòng ngươi hận không thể nghiền xương bọn ta thành tro, lần này phải vào Cố Gia Trại ở núi Trường Bạch, ngươi có rất nhiều cơ hội giết chết bọn ta ở trong sơn trại, ta làm sao có thể yên tâm?”
Đường Tri Phủ nhìn dao găm trong tay hắn, vết thương thiếu một miếng thịt lại bắt đầu đau.
Lão ta lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: “Kiều đại nhân, già trẻ cả nhà ta đã nằm trong sự khống chế của Đông Xưởng các ngài, ta nào dám?”
“Một nhà già trẻ trong mắt ngươi cũng không đáng giá bao nhiêu.” Kiều Viêm thản nhiên nói.
Đường Tri Phủ biết mình trốn không thoát, cắn răng một cái, dứt khoát nuốt cả viên thuốc và độc kia vào.
Kiều Viêm bỗng nhiên giơ tay chọc thẳng huyệt đạo ở cổ họng của ông ta, viên thuốc vốn bị Đường Tri Phủ ngậm dưới lưỡi, chuẩn bị len lén nhổ ra, đã nhanh chóng tiến vào bụng mập mạp của lão ta.
Trong nháy mắt Đường Tri Phủ trắng mặt, đưa tay bóp cổ họng nhưng thuốc kia đã sớm hòa tan vào trong dạ dày ông ta, một mùi tanh hôi, khiến cho ông ta buồn nôn.
Nhìn bộ dạng chật vật của Đường Tri Phủ, đôi môi mỏng dưới mặt nạ của Kiều Viêm mím lại thành vẻ sắc bén lạnh lẽo.
“Sau khi ngươi đưa bọn ta vào Cố Gia Trại, một khi thân phận và mục đích của bọn ta bại lộ, ngươi và cả nhà ngươi sẽ bị chôn cùng đầu tiên.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất