Vừa vào đến gian phòng bí mật, thiếu niên nhỏ đã hăng hái chạy về phía Minh Lan Nhược, ôm lấy eo nàng: “Tiên nữ tỷ tỷ!”
Trong tâm hồn ngây thơ của hài tử, một khi đã xác nhận đối phương là người tốt, tiên nữ tỷ tỷ còn giúp đỡ mình, cứu được những bằng hữu nhỏ, thằng bé sẽ hết lòng yêu mến người đó!
Minh Lan Nhược xoa lên đầu nhỏ của Tiểu Vệ, dịu dàng lấy từ trong ngực ra một gói kẹo nhỏ bọc trong giấy dầu đưa cho thằng bé: “Ngoan, nhóc A Viên và Tiểu Nam vẫn ổn chứ?”
Tiểu Vệ gật đầu: “Bọn họ rất tốt, nhờ có tiên nữ tỷ tỷ cho lương thực, chúng ta đã khá hơn nhiều rồi!”
Nói rồi, thằng bé cẩn thận ngậm một viên kẹo vào trong miệng, hương vị ngọt ngào này thằng bé chưa bao giờ được nếm qua.
“Tiểu Vệ cười tươi như hoa: “Ngon quá! Đây là đồ trên trời sao? Ta phải để đám người A Viên, Tiểu Nam cũng nếm thử mới được!”
“
Nhìn thấy vẻ đáng yêu, ngây thơ của hài tử non nớt, gầy gò, trái tim Minh Lan Nhược trở nên mềm nhũn, từ sau khi làm mẫu thân, nàng không thể chịu nổi khi nhìn thấy hài tử chịu khổ.
“Yên tâm, ta nhất định sẽ chấm dứt hết tất cả mọi khổ cực này, ngày mai chắc chắn sẽ tốt đẹp hơn hôm nay!” Minh Lan Nhược đưa tay ôm chặt lấy Tiểu Vệ.
Thiếu niên nhỏ bé không kìm nổi mà đỏ mặt lên, tiên nữ tỷ tỷ thật là dịu dàng!
Không lâu sau, Hồng tỷ đã dẫn theo những trụ cột của Xích Huyết đang lang thang ở Đông Bắc cương lần lượt tiến vào gian phòng bí mật.
Tiểu Vệ cũng lanh lợi lui ra khỏi gian phòng bí mật, ra bên ngoài cửa hàng canh gác cùng những bằng hữu nhỏ khác.
Minh Lan Nhược nhìn thấy bảy tám hán tử trung niên mặc quần áo đã bị giặt đến bạc phếch, chắp vá khắp nơi nhưng vẫn rất sạch sẽ, lần lượt tiến vào.
Hồng tỷ đẩy một chiếc xe lăn bằng gỗ, trên đó có một thư sinh trung niên, ông ấy mặc một bộ trường bào của nho sinh đã cũ nát, bị mất một chân, khuôn mặt vàng vọt gầy gò nhưng vẫn toát lên một khí thế trầm tĩnh tự nhiên.
Còn có một hán tử trung niên tóc mai đã bạc trắng, mắt sáng như chuông đồng, vừa tiến vào đã nhìn chằm chằm Minh Lan Nhược, trong ánh mắt còn lộ ra vẻ cảnh giác xa lạ.
Những người khác dường như xem ba người này làm trụ cột chính.
Hồng tỷ vừa nhìn thấy Minh Lan Nhược, vội vàng cung kính ôm quyền: “Đại tiểu thư!”
Những người khác đã từng nghe Hồng tỷ kể về rất nhiều việc, bây giờ khi nhìn thấy Minh Lan Nhược, trong mắt không ít người đã hiện lên vẻ kích động, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Tiêu Soái trên khuôn mặt nàng.
“Giống… thật sự giống, đôi mắt to kia đúng là dấu hiệu của Tiêu gia!”
“Giống Tiêu Thiếu Tướng Quân…”
“Không phải, cái mũi rõ ràng giống Tiêu Soái nhất…”
Mặc dù vị nho sinh trung niên kia nhìn Minh Lan Nhược rất kiềm chế nhưng nàng có thể nhận ra ánh mắt đối phương ẩn hiện những giọt nước mắt xúc động, giống như đang nhìn một người khác thông qua nàng.
“Quan Âm tiểu thư…”
Minh Lan Nhược nghe thấy tiếng thở dài gần như rên rỉ của ông ấy, trong lòng nàng mơ hồ cảm nhận được dường như ông ấy có mối quan hệ không tầm thường với mẫu thân, có thể gọi thẳng danh tự của mẫu thân.
Hán tử tóc bạc cao lớn nhìn Minh Lan Nhược, chỉ mấp máy môi, lẩm bẩm: “Giống thì có giống nhưng dù sao cũng không mang họ Tiêu.”
Minh Lan Nhược nhíu mày, đang định nói gì đó thì vị nho sinh trung niên kia đã lạnh lùng nói: “Lão Vệ, chẳng lẽ ngươi mang họ Tiêu, hay là trong người ngươi chảy dòng máu Tiêu gia? Năm xưa Tiêu Soái đã nói, hậu nhân Tiêu gia ai có khả năng thì được kế vị.”
“Lão Tống, ta không có ý đó.” Hán tử trung niên cao lớn tóc bạc có chút lúng túng, nhất thời ông ấy khó có thể chấp nhận một cô nương còn trẻ như vậy là người kế thừa.
Minh Lan Nhược ngồi xuống ghế, thẳng thắn, lạnh nhạt nói:
“Không sao, Hiệu Úy Vệ Hải, các ngươi là quân nhân, trong quân đội chỉ có người có bản lĩnh mới có thể phục chúng, các ngươi chưa từng nhìn thấy ta có tài cán gì, không muốn quy phục ta, ta có thể hiểu được.”
Lão Vệ sững sờ, ánh mắt đột nhiên có chút hoảng hốt.
Lời của nàng thật sự rất giống vị Thiếu Tướng Quân của Tiêu gia khi mới mười bảy tuổi, lần đầu tiên cầm trường thương xuất hiện trước mặt ông ấy đã nói.
Vị thiếu tướng phóng khoáng, sắc bén đó cuối cùng đã để ông ấy dẫn theo người rời đi, còn mình thì không chút do dự dẫn quân xông vào đám quân Bắc Mông… sau đó không bao giờ trở về nữa.
Ánh mắt gai góc của lão Vệ không tự chủ được mà dịu xuống cũng ảm đạm hẳn đi.
“Được rồi, yên lặng, các đồng đội, chúng ta đã lang thang hơn hai mươi năm, bây giờ cuối cùng cũng có thể trở về đội!” Hồng tỷ giơ tay lên, trang nghiêm nhìn mọi người.
Mọi người đồng loạt tỏ vẻ nghiêm trang, đứng thẳng người, ngay cả quân sư Tống Đường đã mất một chân cũng vịn vào bàn, gắng sức đứng dậy.
Minh Lan Nhược không ngăn cản hành động của ông ấy.
Nàng nghiêm túc chỉnh lại trang phục, đứng trước mặt tám người, từ từ nhìn quanh một vòng, lần lượt đặt tay lên vai trái của bọn họ.
“Quân sư Tống Đường, Trung Võ Hiệu Úy Vệ Hải, Thiên Tổng Lý Tam Lang, Thiên Tổng Lưu Phi Vũ… các ngươi đã ẩn nấp ở Đông Bắc Cương hai mươi năm, nhiệm vụ đã hoàn thành, trở về đội ngay!”
Các nam nhân lần được được gọi tên, chạm vào vai trái không kìm được nước mắt, nghe thấy tên mình thì quỳ một chân xuống, tay trái đặt lên ngực.
Ngay cả người ương ngạnh như lão Vệ, đại hán cao bảy thước cũng “bịch” một tiếng quỳ một chân xuống, lần lượt hô to.
“Tống Đường về đội!”
“Vệ Hải về đội!”
“Lý Tam Lang về đội!”
“Lưu Phi Vũ về đội!”
“…”
Những tiếng “về đội” liên tiếp vang lên, trong sự tan thương đầy nghẹn ngào, hai mươi năm, bãi bể nương dâu, những thiếu niên đã từng tràn đầy khí phách giờ đây đã bạc đầu.
Ngay cả mấy người Trần Ninh, Chu Như Cố cũng không kìm được mà mắt đỏ hoe, long lanh nước mắt.
Lão binh không chết, chỉ lụi tàn…
Minh Lan Nhược từ từ hít một hơi thật sâu, kìm nén cảm giác chua xót nơi đầu mũi vào trong lòng.
Nàng là chủ nhân của Xích Huyết, không nên để lộ cảm xúc ở trên mặt.
Nàng vươn hai tay ra, nhìn thật kỹ tất cả mọi người: “Các lão binh Xích Huyết, hơn hai mươi năm qua, các ngươi đã vất vả rồi, xin hãy đứng lên đi!”
Trần Ninh, Chu Như Cố và Cảnh Minh nhanh chóng tiến tới đỡ mấy người Tống Đường và Vệ Hải đứng dậy.
Mấy người Trần Ninh cũng hành lễ với đám người Tống Đường, Vệ Hải: “Vãn bối đại diện cho các hậu bối Xích Huyết mười hai tỉnh Trung Nam, xin hành lễ với các tiền bối!”
Nhìn thấy hai thanh niên trẻ tuổi tinh anh này, mấy người Tống Đường và Vệ Hải không kìm được mà liếc mắt nhìn nhau, nhìn thấy được sự vui mừng trong mắt đối phương.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất