Minh Lan Nhược - FULL

Từ Tú Dật cất kỹ thư, sau đó lấy lại tinh thần đứng dậy: “Đi thôi, chúng ta phải đổi chỗ khác, ta muốn đưa tin cho Minh tỷ tỷ.”
Từ Tú Dật mang theo nô tỳ bên người ngồi lên xe, xe đến một quán trà, chính là sản nghiệp của Xích Huyết quân đoàn.
Nàng ta mới vừa xuống xe ngựa, bỗng nhiên người xếp hàng bên cạnh không đứng vững, dưới chân lảo đảo một cái, một rương trà nặng nề trong tay đụng tới phía Từ Tú Dật.
Từ Tú Dật theo bản năng nâng chưởng vận công tiếp được cái rương kia nhưng có một đôi cánh tay dài nhanh hơn động tác của nàng, vỗ cái rương kia một cái, vững vàng thả về xếp lên xe ngựa.
Phía sau có nam tử tiêu sái không kiềm chế được tiếng cười mắng: “Cẩn thận chút, đụng phải mỹ nhân, lại phải gọi gia đến bồi bạc!”
Giọng nói kia xa lạ rồi lại có chút quen tai, nàng ta xoay mặt nhìn lại, đập vào mắt chính là một khuôn mặt hỗn huyết đường cong tuấn lãng thâm thúy.
Con ngươi màu xám bạc của nam nhân thần bí lại yêu dị, mặc một bộ áo choàng màu bạc phong tình dị quốc ở trên người, bên hông thắt đai ngọc, phóng đãng lộ ra một đường ngực gợi cảm.
Từ Tú Dật ngẩn ngơ, theo bản năng nói: “Là ngươi?”
Cáo Bạc nhướng mày, cúi đầu nhìn nàng ta: “Như thế nào, mỹ nhân có nhận ra ta không?”
Từ Tú Dật vội nghiêm mặt, lui một bước, lãnh đạm nói: “Không nhận ra, đa tạ vị thiếu gia này ra tay thay ta đỡ một phen nhưng nam nữ thụ thụ bất thân, ngài làm việc như thế không hợp quy củ!”
Nói xong, nàng ta hành lễ theo quy củ, sau đó dẫn nô tỳ xoay người đi tới quán trà.
Cáo Bạc nhìn nàng ta, vuốt cằm như có điều suy nghĩ.
Không biết vì sao, hắn ta cũng cảm thấy nàng ta quen mắt, đã gặp ở đâu rồi…
“Cáo Bạc, đổi khẩu vị à? Loại quý nữ nhà cao cửa rộng, nghiêm chỉnh, tràn đầy quy củ này, ngài sẽ không coi trọng chứ?”
Cáo Bạc không để ý tới thuộc hạ, hắn ta liếc mắt nhìn cái rương trà nặng nề kia, cần một đại nam nhân cẩn thận khiêng, lại nghĩ tới thao tác của thiếu nữ vừa rồi chỉ dùng một tay đã ổn định cái rương.
Hắn ta nheo đôi mắt màu xám bạc lại, lộ ra nụ cười quỷ dị: “Thú vị.”
Quý nữ nhà cao cửa rộng, quy củ nghiêm chỉnh, lại biết võ nghệ?
Hơn nữa…
Dựa vào bản lĩnh làm tình báo nhiều năm xem qua là nhớ, hắn ta tin rằng mình nhất định đã gặp qua thiếu nữ Trung Nguyên này ở nơi nào đó!
Cáo Bạc dứt khoát đi theo vào quán trà.

Cùng lúc đó, Đông Bắc Cương.
Minh Lan Nhược nhìn quanh gương một vòng, nhìn chiếc áo vải trên người mình.
Sau khi chải tóc mái lên xong, trang phục nam tử vô cùng vừa người, hơn nữa Thương Kiều… Được rồi, hơn nữa Kiều Viêm làm chút tân trang đơn giản ở trên mặt nàng.
Cảm giác kiều mỹ trên mặt nàng đã biến mất, chỉ còn lại có anh khí thuộc về thiếu niên, thoạt nhìn nàng giống như thiếu niên tuấn mỹ hơn mười tuổi.
Minh Lan Nhược rất hài lòng với trang phục của mình, xoay người mỉm cười nhìn Kiều Viêm đang thu thập vật dịch dung phía sau: “Thì ra ta mặc nam trang cũng có thể đẹp như vậy!”
Ngũ quan của nàng sinh ra lãnh diễm tinh xảo, ngày thường Xuân Hòa, Cảnh Minh thích phóng đại ưu điểm dung mạo của nàng.
Nhưng không thể tưởng được thì ra nam trang của mình cũng đẹp trai như vậy, thật sự không còn chút nữ khí nào, mặt mày là anh khí của thiếu niên.
Dùng son phấn trang điểm kia hơi chút điều chỉnh ngũ quan một chút đã thay đổi thành một người khác.
Kiều Viêm cất đồ xong, giơ tay nâng mặt nàng lên, mỉm cười: “Tiểu nương nương rất đẹp.”
“Ai, nên gọi ta là gì?”
Minh Lan Nhược đẩy tay hắn ra, liếc hắn một cái: “Chúng ta phải chuẩn bị cải trang thành thị vệ Đường phủ áp giải tài vật vào ổ thổ phỉ Trường Bạch Sơn, ngài cũng đừng gọi sai, ngài phải đổi cách xưng hô!”
Kiều Viêm thản nhiên nói: “Dạ, Tiểu Minh.”
Tiểu… Tiểu… Tiểu Minh…
Minh Lan Nhược im lặng một lúc, vì sao cái tên này làm cho nàng nhớ tới – Tiểu Lý, Tiểu Vương, Tiểu Trương?
Thật đúng là đủ loại người qua đường!
Nàng vốn muốn có một cái tên thiếu gia dễ nghe nhưng thị vệ… Quên đi, Tiểu Minh thì Tiểu Minh đi.
Kiều Viêm thấy nàng mím môi, đưa tay thay nàng sửa sang lại vạt áo: “Đêm nay phải vào núi, sau khi vào núi, cố gắng đừng rời khỏi ta.”
Minh Lan Nhược gật đầu, biết hắn lo lắng cho mình, thở dài một tiếng: “Sau khi ngài vào núi, không nên tùy tiện thân mật với ta như vậy, nếu không sẽ bị người ta nhìn thấy tưởng ngài là kẻ đồng tính luyến ái.”
Kiều Viêm dừng lại, nhìn nàng mỉm cười: “Được, Tiểu Minh.”
Minh Lan Nhược có chút hậm hực: “…”
Tiểu Minh Tiểu Minh…Tục thật đấy.
Minh Lan Nhược thu dọn xong đồ đạc, nhìn thấy Kiều Viêm cũng đang sửa soạn.
Đôi mắt đen láy của nàng khẽ lay động, bước tới giống như tuỳ tiện hỏi.
““Lần này ít nhất cũng phải ở lại núi Trường Bạch nửa tháng, ta và Cảnh Minh cần bổ sung vài thứ vật dụng riêng tư của nữ tử, chiều nay đi dạo phố, ngài có muốn đi cùng không?””

Buổi chiều nàng đã hẹn với Hồng tỷ đi gặp di cô Xích Huyết đang lang thang ở Đông Bắc Cương.
Cần phải tìm một cái cớ để nam nhân không tiện đi theo.
Kiều Viêm sững sờ, chiều nay hắn cũng có hẹn gặp một người.
Nhìn vào ánh mắt “mong đợi” của Minh Lan Nhược, hắn có hơi không nỡ từ chối. Nếu bình thường thì nói người kia quay trở lại vào ngày khác cũng được.
Nhưng đêm nay đã phải vào núi, hắn không có thời gian một mình gặp mặt đối phương, có một số việc không tiện làm ở trước mặt tiểu nương nương.
Hắn hơi chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng mà áy náy nói: “Nếu đã là mua đồ dùng riêng tư của nữ tử, thuộc hạ đương nhiên không tiện đi cùng, ta sẽ ở khách điếm đợi tiểu nương nương trở về, có được không?”
Lời hắn vừa hay lại đúng ý muốn của Minh Lan Nhược, nàng tỏ vẻ có hơi “tiếc nuối” gật đầu: “À, không sao đâu, chúng ta sẽ trở về nhanh thôi.”
Thế là, hai người ôm lấy những “suy nghĩ xấu xa trong lòng” mà đạt được “thỏa thuận”, vô cùng thông cảm cho đối phương, chiều nay ai làm việc nấy.
Minh Lan Nhược vui vẻ dẫn Cảnh Minh ra ngoài với lý do “đi mua đồ”, hai người Chu Như Cố và Trần Ninh thì lần lượt đi theo xa xa phía sau bọn họ để bảo vệ.
Vừa rẽ qua một ngã rẽ trên đường, nàng đã nhìn thấy hài tử Tiểu Vệ lanh lợi đang đứng xa xa trong một gian hàng bán quần áo cũ, vẫy tay gọi nàng.
Minh Lan Nhược nhanh chóng cùng Cảnh Minh đi vào bên trong gian hàng quần áo cũ đó, không bao lâu sau, Trần Ninh và Chu Như Cố cũng một trước một sau tiến vào trong gian hàng.
Khi mọi người đã có mặt đầy đủ, Tiểu Vệ dẫn theo bọn họ đi vào một gian phòng bí mật của hàng quần áo cũ đó.

Ads
';
Advertisement