Đường Tri Phủ vừa hận vừa giận vừa sợ, cắn răng nói: “Nếu tự các ngài bại lộ, cũng phải tính trên đầu ta sao?”
Kiều Viêm mỉm cười: “Không sai!”
Đường Tri Phủ thật sự tức muốn chết: “Ngài… Ngài… Rất không nói lý!”
Kiều Viêm nhướng mày: “Là thứ gì cho ngươi ảo giác Đông Xưởng là nơi phân rõ phải trái?”
Đường Tri Phủ: “…”
Vô sỉ! Sao có thể có người vô sỉ đến hợp tình hợp lí như vậy?
Đường Tri Phủ đành phải nuốt xuống cơn tức này, miễn cưỡng cười nói: “Vâng, hạ quan biết rồi.”
Kiều Viêm đang ép lão ta, nếu lão ta không muốn chết thì phải dùng hết năng lực yểm hộ cho bọn họ ở trước mặt Cố Đại đương gia!
“Còn nữa, những xưởng binh khí và mỏ quặng bên trong núi Trường Bạch, cho dù là Tần Vương hay là Minh Phi cũng không biết, những thứ đó là của Đông Xưởng, hiểu chưa?”
Kiều Viêm bất thình lình nói một câu.
Đường Tri Phủ ngẩn ngơ: “Đông Xưởng có xưởng binh khí và mỏ quặng ở trung tâm núi Trường Bạch lúc nào, những thứ đó là của Cố Gia Trại!”
Kiều Viêm nhìn lão ta, chậm rãi nở nụ cười: “Ta nói phải, vậy là phải, hiểu chưa, ta không thích lặp lại.”
Đường Tri Phủ nhìn hắn cười đến sởn gai ốc: “…”
Được rồi, lão ta nghe hiểu, hiện tại người của Tần Vương và Minh Phi không biết xưởng binh khí và mỏ quặng tồn tại.
Mấy năm nay Cố Gia Trại hoành hành ngang ngược, để Đông Bắc Cương trở thành quốc gia trong nước, chính là dựa vào những thứ này có thể giúp bọn họ tạo phản!
Một khi Cố Gia Trại bị tiêu diệt, Đông Xưởng muốn hoàn toàn độc chiếm tài sản quan trọng nhất của Cố Gia Trại! Không chia cho người khác một chén canh!
Quả nhiên là cực kỳ bá đạo!
Đường Tri Phủ miễn cưỡng cười: “Vâng, hạ quan hiểu.”
Kiều Viêm thong thả thưởng thức một ngụm trà: “Đường Tri Phủ biết rõ thủ đoạn của ta nhưng người của Đông Xưởng trừng phạt kẻ phản bội như thế nào, ngươi sẽ không muốn biết đâu.”
Đường Tri Phủ cả kinh, toàn thân đầy mồ hôi, lão ta cúi xuống: “Vâng!”
Đường Tri Phủ vừa rời khỏi khách điếm của Tần Vương, cả người rơi vào trong phẫn nộ dữ dội, vết thương trên mặt lại đau thêm.
“Thái giám chết tiệt!”
Lão ta nhắm mắt lại, buộc bản thân phải bình tĩnh lại.
Kế hoạch của lãoo ta vốn là đưa đám Đông Xưởng cùng Minh Phi vào trong núi, sau đó tìm Cố Đại Tướng Quân xử lý xong bọn họ.
Nhưng hiện tại… Kế hoạch này không thể thực hiện được.
Đám nương tử và con cái trong phủ đệ của lão ta chết thì thôi đi, tuy rằng lão ta không nỡ nhưng vinh hoa phú quý mà bọn họ hưởng thụ, cũng là đến từ lão ta.
Vì lão ta hy sinh là điều đương nhiên, bảo vệ người làm phụ thân như lão ta mới là quan trọng nhất.
Dù sao bên ngoài vẫn còn con riêng mà lão ta chưa nhận về nên sẽ không lo tuyệt hậu.
Nhưng Kiều Viêm lại cho lão ta uống thuốc độc?
Chẳng lẽ hắn cho rằng mình sẽ dễ dàng khuất phục và buông tha bọn họ như vậy?
Đường Tri Phủ híp mắt lại, trong mắt hiện lên ánh sáng dữ tợn ác độc… Muốn giết người có rất nhiều phương thức, đừng nôn nóng!
Bọn họ lợi dụng lão ta bao vây diệt trừ Cố Gia Trại, coi như trúng ý lão ta.
Chờ lão thất phu họ Cố không còn, Đông Bắc Cương này còn không phải là thiên hạ của Tri Phủ chân chính như lão ta sao?
Chỉ cần lúc tiêu diệt thổ phỉ, nhân lúc hỗn loạn giết chết Kiều Viêm và Minh Phi thì Thượng Quan Hoành Nghiệp sẽ dễ đối phó hơn nhiều!
Đợi lão ta lấy được thuốc giải, chính là lúc đám tiểu nhân Kiều Viêm, Minh Phi chết không có chỗ chôn!
…
Đêm đã khuya.
Minh Lan Nhược mang theo Cảnh Minh trở lại khách điếm hội hợp với Kiều Viêm, chuẩn bị xuất phát vào núi.
Cửa phòng vừa mở, hơi thở nguy hiểm quỷ mị trên người Kiều Viêm chưa tan hết, thấy nàng xuất hiện, không khỏi sửng sốt.
Minh Lan Nhược vừa nhìn đã biết chắc chắn vừa rồi người này đã lộ ra gương mặt thật của Cửu Thiên Tuế, chỉ là không biết đã gặp ai.
Nàng vào cửa, nhìn quanh bốn phía, bỗng nhiên nhìn về phía Kiều Viêm, đưa tay xoa mặt hắn: “Kiều Viêm, ngài gặp ai ở đây sao?”
Mắt Kiều Viêm chuyển động, mỉm cười trở tay cầm bàn tay nhỏ nhắn của nàng: “Chẳng qua là sắp xếp một số chuyện với Ám Vệ Đông Xưởng.”
Minh Lan Nhược hơi nghi ngờ nheo mắt lại: “Vậy sao?”
Người này đang nói dối, hắn gặp Ám Vệ của mình mà dùng loại khí thế này sao?
Minh Lan Nhược nhìn hắn, đột nhiên nghiêng người, ngẩng mặt lên, nhẹ nhàng thở ra: “Kiều Viêm… có phải ngươi đang giấu một bí mật nhỏ nào đó không?”
Mũi nhỏ và đôi môi mềm của nàng gần như chạm vào môi hắn, chỉ cách một khoảng rất nhỏ, hương thơm mềm mại của nữ tử lan tỏa vào trong miệng hắn.
Nhưng nàng lại không thực sự hôn hắn, chính điều này khiến hắn bị mê hoặc.
Ánh mắt Kiều Viêm trở nên sâu hơn, nàng đang dùng chiêu trò mà hắn từng dùng để dụ dỗ hắn sao?
Nhưng hắn thực sự không thể kháng cự lại được.
Hắn đang định cúi đầu ôm lấy eo nàng, theo ý muốn mà hôn đôi môi mềm của nàng.
Nhưng cánh tay lại bị Minh Lan Nhược giữ lại, nàng cười nhẹ bên môi hắn: “Sao, nhìn bộ dạng ngươi thế này, là muốn không xin phép mà đã hôn chủ tử của ngươi à?”
Điều này không phù hợp với nhân vật “Kiều Viêm” của hắn.
Quả nhiên, tay Kiều Viêm thả xuống, hắn đứng thẳng người, lạnh nhạt nhìn nàng, không biết đang nghĩ gì.
Minh Lan Nhược cười, nàng đã phân tích đúng rồi.
Kiều Viêm người này đã làm thủ lĩnh của Đông Xưởng hơn mười năm, hắn có thói quen chức nghiệp bắt buộc, hắn sẽ cẩn thận duy trì nhân vật mà mình đang đóng vai.
Đây thực sự là một bản năng sinh tồn, nếu không làm được đến mức này, hắn đã chết không biết bao nhiêu lần trong những nhiệm vụ trước đây rồi.
Ừm… còn Tiểu Diễm Tử lần trước thì không tính, lúc đó nàng đã gả cho Thượng Quan Hoành Nghiệp, hắn còn chưa nghĩ ra nên đóng một nhân vật như thế nào, chỉ tùy tiện lấy một thân phận để giám sát, sợ nàng sẽ phản bội hắn.
Đó là một “vai diễn” thất bại, xuất phát từ tình huống mất kiểm soát cảm xúc của hắn.
Nhưng “Kiều Viêm” thì khác, hắn rõ ràng đã lên kế hoạch cho vai diễn này.
Vì vậy, bản năng khắc sâu trong xương tủy của hắn sẽ khiến hắn tuân theo bản năng sinh tồn đã có từ lâu, bắt buộc phải hành động theo hành vi mà nhân vật này nên có.
Minh Lan Nhược đi quanh hắn nửa vòng, đến sau lưng hắn, nhìn bóng lưng thẳng tắp, eo nhỏ và đôi chân dài của hắn.
Nàng đưa ngón tay vẽ trên lưng hắn, dứt khoát ra lệnh: “Kiều vệ trưởng, sau này không có sự cho phép của ta, không được tùy tiện chạm vào ta, chỉ có ta mới có thể chạm vào ngươi, hiểu chưa?”
Khi nàng và hắn ở cùng nhau, nàng luôn ở thế hạ phong, vì vậy nàng đã suy nghĩ kỹ lại những điều người này đã làm với nàng.
Hắn hoặc là lấy danh nghĩa hầu hạ nàng, hoặc là nàng chủ động “dỗ dành” hắn, tạo cho hắn không gian để hành động.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất