Tuy rằng lão ta nói giảm nói tránh nhưng tin tức tiết lộ đã đủ để Minh Lan Nhược so sánh với những tin tức mà Hồng tỷ nói.
So sánh những tin tức đến từ các phương diện khác nhau, ngoại trừ tiện cho việc nàng phân biệt tin tức Đường Tri Phủ là thật hay giả, còn có thể bổ sung tin tức mà Hồng tỷ không biết.
Sau một hai canh giờ nói chuyện với nhau, phán đoán của nàng đã tiến thêm một bước về thế cục ở Đông Bắc Cương, phản quân Xích Huyết chiếm cứ núi Trường Bạch, đồng thời cũng có hình thức ban đầu của kế hoạch “diệt thổ phỉ”.
Đuổi Đường Tri Phủ đi, Minh Lan Nhược mệt mỏi đứng dậy đi tới bên cửa sổ, xoa xoa giữa mày.
“Rất mệt đúng không, thuộc hạ đã cho người đi chuẩn bị bữa trưa để dùng bữa cùng tiểu nương nương.”
Kiều Viêm đi tới bên cạnh nàng, quan tâm đưa cho nàng một ly trà nóng.
Minh Lan Nhược nhận lấy trà của hắn, nhấp một ngụm: “Làm sao ngài nắm được Đường Tri Phủ, người này thân là bá chủ một phương, tuy rằng khuất phục dưới Cố Đại đương gia, có thể co có thể duỗi, là một kẻ máu lạnh xảo trá cực kỳ âm hiểm không dễ khống chế!”
Kiều Viêm đứng sau lưng nàng, dịu dàng nói: “Con cái lão ta thành đàn, kiêng kỵ nhiều.”
“A, cũng bởi vì con cái thành đàn, lão ta mới không có gì kiêng kỵ, chết mấy người thì đã sao, loại người như Đường Tri Phủ không phải là từ phụ.”
Minh Lan Nhược nhướng mày, cười lạnh một tiếng.
Đường Nhị thiếu gia mập mạp kia chết ở trên tay nàng và Thương Kiều, làm phụ thân Đường Tri Phủ hẳn là biết nhi tử “mất tích” có nghĩa là gì.
Nhưng con trai thứ hai của lão ta “mất tích” lâu như vậy, cũng không thấy Đường Tri Phủ và ngay cả người trong phủ đệ Tri Phủ có gì sốt ruột.
Người bình thường đã sớm lo lắng, Đường Tri Phủ cùng nữ nhân sinh con khắp thế gian, có lẽ cùng là vì mục đích này.
Lão ta gây thù chuốc oán quá nhiều, để cho kẻ địch giết mấy đứa nhỏ cũng coi như bia đỡ đạn, còn có thể đánh tan nguy hiểm của mình, đối với Đường Tri Phủ mà nói không liên quan đến đau khổ.
Kiều Viêm cười: “Chết một người không quan tâm nhưng nếu như chết hết thì sao? Nếu như con cái không đáng giá, vậy thêm việc lão ta không thể làm Tri Phủ thì sao?”
Minh Lan Nhược sững người, phức tạp nhìn Kiều Viêm: “Ừ, khó trách lão ta luống cuống, gặp được sát tinh của Đông Xưởng là ‘phúc khí’ của lão ta.”
Lấy bản lĩnh của Đốc chủ Đông Xưởng và tâm tính thủ đoạn của hắn sẽ làm được chuyện tàn sát cả nhà đối phương như vậy.
Thậm chí ngay cả lý do cũng không cần.
Kiều Viêm nhìn nàng, bỗng nhiên hơi nghiêng người, chóp mũi cao thẳng gần như tiến đến trước mắt nàng: “Vậy tiểu nương nương thì sao, phúc khí này cho người, người có muốn hay không?”
Minh Lan Nhược: “…”
Kỳ quái, lời này sao nghe cũng không giống lời hay ho?
Minh Lan Nhược nhìn “thị vệ trưởng” trước mặt mình, suy nghĩ một lúc: “Ừ…”
“Sao nào, tiểu nương nương cảm thấy gặp được Đốc chủ không phải phúc phận?” Kiều Viêm chống hai tay ở bên cạnh nàng, giọng nói càng thêm dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến người ta dựng thẳng tóc gáy.
Minh Lan Nhược nhìn nam nhân, nâng cằm lên, mang một vẻ nghiêm chỉnh nói: “Đương nhiên không phải, nên nói là gặp được ta, đó là phúc phận của Đốc chủ!”
Kiều Viêm nhìn nữ tử kiêu ngạo trước mặt, ánh mắt đã sâu lại càng thêm sâu: “Đúng vậy, đó là phúc phần của hắn, sao lại không phải chứ?”
Minh Lan Nhược không kìm được cười thành tiếng, sau đó lại mệt mỏi tựa đầu vào vai nam nhân: “Kiều Viêm, thiên đạo này có đôi lúc thật không công bằng.”
Giết người phóng hỏa thì thắt lưng vàng, sửa cầu làm đường không còn cả xương cốt.
Lời này thể hiện rất rõ ràng trên người đám người Đường tri phủ.
Kiều Viêm hời hợt nói: “Thiên đạo không công bằng, vậy chúng ta phải đi đoạt một cái công bằng, sao phải so đo cái công bằng trời cho này, phải bản thân tự mình đoạt về nhỉ?”
Minh Lan Nhược không kìm được bật cười, ngẩng đầu lên: “Kiều Viêm, lời này đúng là rất phù hợp với tính cách của ngài.”
Nhưng hắn nói có sai đâu!
Minh Lan Nhược xoay người nhìn tầng mây cuộn tròn phía chân trời, nheo mắt lại, ánh mắt dần trở nên trong trẻo nhưng kiên định.
Nếu như thiên đạo đã không công bằng thì nàng sẽ đối nghịch với thiên đạo, nghịch thiên cải mệnh, tự tìm công đạo!
Kiếp này nàng có thể trọng sinh, ai nói không thể đối nghịch lại với thiên đạo mà đi chứ?
Kiều Viêm nhìn nữ tử mang hơi thở quanh thân đã trở nên thâm trầm, đột nhiên nhẹ giọng hỏi: “Tiểu nương nương cảm thấy Thiên Tuế Gia là người tốt hay là người xấu?”
Minh Lan Nhược ngẩn người, cong đôi mắt lên, thản nhiên nói: “Người xấu, người xấu vô cùng ti tiện!”
Kiều Viêm không biểu cảm gì rũ mắt xuống, hắn nên mong chờ nàng nói gì đây?
Trên thế gian này có ai lại cảm thấy Đốc chủ Đông Xưởng đứng đầu hoạn đảng, trẻ con nghe đến là ngừng khóc là người tốt chứ.
Nếu như hắn là người tốt thì sẽ không sinh ra nhiều tâm tư vô sỉ hạ lưu và ý niệm tham lam đối với tiểu cô nương vốn coi mình như trưởng bối như vậy.
Tuy bọn họ không có một chút quan hệ huyết thống nào nhưng hắn không thể giữ vững về mặt đạo đức.
Trưởng tỷ trước khi lâm chung nhờ hắn chăm sóc tốt cho tiểu cô nương, bảo vệ nàng cả đời chu toàn.
Nhưng hắn đã chăm sóc nàng như thế nào, cuối cùng hắn còn không kìm được chiếm tiểu cô nương làm của riêng…
Cho dù hắn không phải là một thái giám, là một người bình thường, loại chuyện này vốn dĩ không được thói đời dung thứ.
Hắn đã không quan tâm người đời nhìn hắn như thế nào từ lâu…
Nàng thấy hắn như thế nào thì có sao, nàng không đi được đâu cả, càng đừng nói đến chuyện nàng đã sinh con cho hắn, đừng hòng đi đến đâu!
Ánh mắt Kỳ Viêm lạnh như băng, hơi mím chặt môi, thần sắc càng trở nên hờ hững vô vị.
“Nhưng… ta lại thích một người xấu như vậy, phải làm sao đây?”
Minh Lan Nhược vươn tay ôm lấy mặt hắn, ngẩng lên nhẹ nhàng đặt lên môi hắn một cái hôn.
Người này ấy mà, cứ luôn lo được lo mất trên người nàng, trong lòng hắn có một thiếu niên không lớn kiêu ngạo lại tự ti, thỉnh thoảng sẽ để lộ ra một chút cảm xúc, khiến nàng không kìm được sinh lòng thương tiếc.
Kiều Viêm ngẩn người một lát, lại có chút không được tự nhiên mà quay mặt đi, nhìn về phía xa xăm, lỗ tai bạch ngọc hơi phiếm hồng, thấp giọng nói.
“Vậy thì cứ thích… tiếp tục thích mãi mãi đi.”
Minh Lan Nhược nghe được lời nói ấu trĩ vừa không phù hợp với Vệ trưởng Đề Kỵ Hắc Y của Đông Xưởng vừa không phù hợp với thân phận Cửu Thiên Tuế Đông Xưởng.
Nàng gần như muốn cười thành tiếng, tâm trạng trở nên mềm mại, đến cả sự buồn bực khi nói chuyện với Đường tri phủ cũng bị quét sạch.
Lần này, đến lượt nàng dịu dàng mà kiên định cười: “Được.”
Ánh mắt thói đời là cái thá gì chứ?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất