Minh Lan Nhược mỉm cười, cũng nâng ly lên: “Ta ở Hoàng gia cũng chưa từng tham gia yến tiệc tổ chức trong rừng đào rộng mười dặm cùng với dòng nước uốn lượn như thế này, thật là mở rộng tầm mắt, hội bàn đào trên thiên đình chắc cũng chỉ được đến thế này thôi.”
Lời khen chân thành của Minh Lan Nhược khiến Đường Bích Quân nghẹn lời.
Nàng ta nhìn Minh Lan Nhược với ánh mắt khó đoán, nữ nhân này là không có lòng cảnh giác hay không có đầu óc, hay là… Giả heo ăn thịt hổ?
Nhưng điều đó cũng không quan trọng, mặc kệ Minh Lan Nhược muốn làm gì, dù sao hôm nay cũng không thể để nàng còn sống trở về.
Ngược lại, Nguyễn thị cảm thấy mình được khen, bởi vì bữa tiệc này do bà ta tự chuẩn bị, lộ ra nụ cười kiêu hãnh: “Để nương nương chê cười rồi, yến tiệc như này không có gì đặc biệt đâu.”
Đường Bích Quân im lặng nhìn Nguyễn thị, cười cực kỳ mỉa mai khinh bỉ, mẫu thân của nàng ta thực sự là… ngu xuẩn, nông cạn.
Sau đó, nàng ta mỉm cười nhìn Thượng Quan Hoành Nghiệp mời rượu: “Điện hạ, đây là Thiêu Đao Tử Tuý của Đông Bắc Cương, hương vị khác với Thiêu Đao Tử Tuý trên thị trường nhưng vẫn cay nóng, ngài muốn thử chút không?”
Ban đầu Thượng Quan Hoành Nghiệp định giả bộ không nghe thấy Đường Tri phủ nói chuyện, thế nhưng nữ nhân bên cạnh đột nhiên nhân lúc không ai chú ý giẫm lên chân hắn ta, im lặng đè mạnh xuống.
Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Thượng Quan Hoành Nghiệp xụ xuống nhưng vẫn tức giận cầm chén rượu lên, lắc nhẹ nhìn Đường Bích Quân, đang định uống đại một ngụm cho xong.
Lại nghe thấy Minh Lan Nhược ở bên cạnh làm bộ uống rượu nhỏ giọng nói: “Cười đi, ngài không biết cười sao, ngay cả việc quyến rũ người khác cũng không biết!”
Thượng Quan Hoành Nghiệp cứng đơ người, nhẫn nhịn nhìn Đường Bích Quân mỉm cười.
Nhìn thấy Đường Bích Quân dường như rất hài lòng về sự “biết điều” của hắn ta, cũng đáp lại một nụ cười thỏa mãn.
Gương mặt điển trai lạnh lùng của Thượng Quan Hoành Nghiệp tái xanh.
Chết tiệt! Tại sao hắn ta phải cười với nữ nhân giống như kỹ nữ thanh lâu chứ? Nhưng hắn ta đã làm thế!
Vào lúc này, hắn ta bỗng hiểu được tâm trạng của những nữ nhân bị phu quân và chủ nhân mình mang đi tiếp tiếp rượu, làm ấm giường cho nam nhân khác.
Cảm giác bị xúc phạm, căm phẫn đan xen.
Minh Lan Nhược không quan tâm đến cảm xúc của hắn ta, kiếp trước lúc hắn ta đưa nàng cho Thái tử, cũng chưa từng quan tâm đến cảm xúc của nàng.
“Điện hạ, vì đại nghiệp của chính ngài, chịu đựng đi, nhớ kỹ phải cười, hiểu không, đừng quên lát nữa mời rượu Đường nhị tiểu thư.” Nàng lười biếng thưởng thức từng ngụm rượu.
Vì đại nghiệp, việc gì hắn ta cũng có thể làm, đúng không?
Lời này lọt vào tai Thượng Quan Hoành Nghiệp vô cùng chói tai, nàng coi hắn ta là thứ gì?
Vì đại nghiệp là có thể làm những việc không đứng đắn à? Rõ ràng là vì cứu phụ thân nàng…
Hắn ta tức giận không khống chế được siết chặt ly rượu trong tay nhưng bỗng nhiên lại cảm thấy buồn cười, uống ực một ngụm rượu.
Không, đúng là không thể phủ nhận, ngay cả việc cứu phụ thân nàng cũng là vì đại nghiệp, cho nên…
Đúng vậy, vì đại nghiệp hắn ta phải làm việc nhục nhã như này một lần, mẹ nó.
Kiều Viêm ôm kiếm đứng cách đó không xa, nhìn thấy tất cả quá trình Thượng Quan Hoành Nghiệp bị Minh Lan Nhược bắt tiếp rượu, cảm thấy rất vui rồi nở nụ cười cưng chiều.
Tiểu nương nương của hắn thật là quyết đoán.
Không chút dây dưa dài dòng với người không yêu.
Lúc trước vì Vân Nghê nên khiến nàng chịu uất ức, nàng trở mặt không quen ngay, vô cùng lạnh lùng, bây giờ Thượng Quan Hoành Nghiệp cũng đã được nếm trải cảm giác đó.
…
Minh Lan Nhược không để ý đến khuôn mặt khó coi của Thượng Quan Hoành Nghiệp nữa.
Sự chú ý của nàng từ nãy giờ vẫn ở chỗ Đường Bích Quân và Nguyễn thị.
Bởi vì lúc nãy khi nàng nói giỡn với Nguyễn thị, ánh mắt Đường Bích Quân nhìn Nguyễn thị không ổn lắm.
Ánh mắt đó không giống ánh mắt của một nữ nhi nhìn thân mẫu của mình, vô cùng khinh bỉ và xem thường, còn lạnh lùng vô tình.
Kiếp trước, lúc nàng làm Trắc phi ở Đông cung, loại người đặt lợi ích trên hết như Thượng Quan Vũ vừa lạnh lùng vô tình, cũng đã không ít lần chê bai Tiên Hoàng hậu vô dụng, không gánh nổi chức trách, liên lụy hắn ta.
Khi nhắc đến Tiên Hoàng hậu dù ghét bỏ bực bội nhưng cảm giác thân thiết ràng buộc giữa người thân biểu hiện rất rõ ràng.
Thế mà Đường Bích Quân dù không có hành động bất kính nào đối với Nguyễn thị nhưng sự lạnh nhạt trong ánh mắt kia giống như nhìn một hạ nhân không có giá trị gì.
Nàng im lặng quan sát sự tương tác của Nguyễn thị và những người con ruột khác, đúng là phát hiện nhiều điều không thích hợp.
Mối quan hệ của Nguyễn thị và những đứa con của bà ta bao gồm trưởng tử và trưởng nữ đã xuất giá về nhà chúc thọ với những người con khác rất hòa thuận.
Dù bà ta là người kiệm lời ít nói lại thích tỏ ra phong phạm của chính thê nhưng khi đối diện với những đứa con của mình, là mời rượu hay thỉnh thoảng nói đôi lời thì vẫn toát lên vẻ thân thiết gần gũi.
Nhưng…
Nguyễn thị nói chuyện với Đường Bích Quân thì không giống vậy.
Vẫn là kiểu “Mẹ hiền con hiếu” nhưng nụ cười mang theo sự khách khí và xa cách, thậm chí còn không được tự nhiên.
Không giống đối diện với con cái, giống như đối diện với cấp trên.
Nàng trầm tư suy nghĩ, chẳng lẽ Đường Bích Quân không phải do Nguyễn thị sinh? Nhưng vì sao ghi dưới danh nghĩa của Nguyễn thị?
Nàng còn chưa nghĩ ra lý do thì…
“Phụt, phụt!” Thượng Quan Hoành Nghiệp bên cạnh bỗng cứng đờ, ly rượu trong tay rơi xuống đất. Sau đó miệng phun ra đầy máu tươi.
Khuôn mặt hắn ta trắng bệch nghiêng người ngã xuống.
Minh Lan Nhược trở nên nghiêm nghị, nhanh tay đưa ra đỡ lấy hắn ta.
Biểu cảm Minh Lan Nhược nghiêm túc, nhanh tay lẹ mắt mà đỡ lấy hắn ta.
Thân hình cao lớn của Thượng Quan Hoành Nghiệp lắc lư một chút rồi ngã vào trong ngực của nàng.
Những người xung quanh hắn ta hét lên ngay sau đó…
“Điện hạ!”
“Không ổn rồi!”
“Điện hạ! Mau gọi đại phu!”
Trong lúc nhất thời, toàn bộ đại sảnh đã trở nên hỗn loạn, tiếng cười nói vui vẻ đã dừng lại một cách đột ngột.
Minh Lan Nhược ôm Thượng Quan Hoành Nghiệp vào lòng. Hắn ta nhắm mắt lại, gương mặt tái nhợt nhưng khóe môi vẫn chảy máu. Cả người căng cứng, co giật đau đớn.
Tâm trí nàng trở nên trống rỗng trong giây lát…
Tại sao chuyện này đang xảy ra?
Rõ ràng nàng đã chuẩn bị thuốc giải độc cho mọi người rồi. Cho dù những loại thuốc giải độc đó không mạnh bằng Cổ Vương ở trong cơ thể nàng.
Nhưng nó chắc chắn có thể giải được phần lớn độc tính. Sao Thượng Quan Hoành Nghiệp lại có thể bị độc phát kịch liệt như sắp chết như vậy được?
“Điện hạ! Điện hạ! Có người đầu độc Điện hạ!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất