Minh Lan Nhược - FULL

Tất cả thân tín của Thượng Quan Hoành Nghiệp vội vàng chạy tới, không những vậy, đám người vừa chạy vừa la hét, toàn bộ khung cảnh trở nên vô cùng hỗn loạn.
“Phong tỏa hiện trường ngay cho ta, không ai được phép rời khỏi hiện trường!” Giọng nói ôn đạm của Kiều Viêm đột nhiên vang vọng khắp đại sảnh qua sự truyền thanh của nội lực.
Thủ đoạn của hắn khiến mọi người giật mình.
Hắn vừa ra lệnh, đám người đi theo Thượng Quan Hoành Nghiệp, Minh Lan Nhược vội vàng rút vũ khí, phong tỏa mọi lối ra.
“Các ngươi đang làm gì vậy? Ở tiệc mừng thọ của Tri phủ đại nhân mà sao các ngươi lại có thể ngang ngược như vậy được chứ!”
Nhưng những người của Đường tri phủ ở đây đã quen với việc kiêu ngạo và độc đoán. Chỉ có bọn họ là người rút kiếm khống chế người khác, chứ nào có việc người khác rút kiếm khống chế bọn họ bao giờ.
Cho dù đối phương có là hoàng tộc của kinh thành thì vào lúc này, hộ vệ của Đường phủ vẫn rút kiếm, hai bên lao vào giao chiến với nhau ngay sau đó.
Minh Lan Nhược lúc này mới tỉnh táo lại, lạnh lùng nhìn Đường tri phủ đáng có chút sửng sốt.
“Tri phủ đại nhân, ý của ngài là gì? Ngài tổ chức Hồng Môn Yến để bao vây và giết chúng ta sao? Như vậy thì ngài nên chuẩn bị đón cơn thịnh nộ tru di cửu tộc của Bệ Hạ đi. Tần Vương Điện hạ là nhi tử được Bệ Hạ yêu quý nhất đó!”
Dường như Đường tri phủ vừa mới bị chấn động xong, vội vàng đứng dậy, xua tay, tức giận nói: “Dừng lại, các ngươi dám đắc tội với quý nhân này sao, các ngươi điên rồi sao!”
Sau đó, các thị vệ của Đường phủ mới thu kiếm lại.
“Minh Phi nương nương, những thị vệ trong phủ ai cũng từng là người lính từng chiến đấu chống lại người Bắc Kim và thổ phỉ. Cho nên khi nhìn thấy có người đột nhiên rút kiếm, bọn họ mới mất bình tĩnh như vậy.”
Đường tri phủ nhìn Minh Lan Nhược, vừa kính cẩn vừa lo lắng.
“Đúng vậy, Minh Phi nương nương, Tần Vương Điện hạ bây giờ đã bị đầu độc. Ngài nên đưa Điện hạ đi gặp đại phu ngay luôn chứ.” Giọng nói có chút lo lắng của Đường Bích Quân đột nhiên vang lên.
Minh Lan Nhược lạnh lùng nhìn qua, nhìn thấy Đường Bích Quân đang vội vàng chạy tới.
Thấy Minh Lan Nhược nhìn qua, nàng ta vội vàng thành khẩn nói: “Bích Quân đảm bảo với ngài, sẽ không bao giờ để bất kỳ ai bước ra khỏi gian phòng này. Ta điều tra xem ai đã hạ độc Điện hạ, đồng thời giao người cho ngài và Điện hạ. Bây giờ nên gọi đại phu trước đi!”
Nàng ta vừa nói dứt câu, mọi người xung quanh Tần Vương ai cũng quay sang nhìn nàng, hy vọng nàng sẽ gật đầu, thị vệ trưởng Lăng Ba cũng nhìn nàng bằng ánh mắt sắc bén…
“Minh Phi, y thuật của người không chỉ có thể bảo vệ Thái Hậu, tiêu trừ thai xấu cho Hoàng Hậu, giải độc cho Cửu Thiên Tuế, mà còn có thể làm được gì đó với độc mà Điện hạ trúng, có phải không?”
Minh Lan Nhược hít một hơi thật sâu. Trong tình huống này, dù không còn lựa chọn nào khác, nàng cũng phải tìm ra cách!
“Ta sẽ cố gắng. Nhưng ta không thể đảm bảo rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra.” Nàng lạnh lùng nói.
Nàng biết vì sao mấy người Lăng Ba lại giao cho nàng trách nhiệm chữa trị cho Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Thuốc giải độc mà nàng đưa cho hắn ta hóa ra không có tác dụng, khiến họ tức giận. Mặt khác, họ lại lo lắng về vị đại phu mà Đường tri phủ gọi đến!
Biểu cảm của đám người Cảnh Minh, Trần Ninh cũng không ổn lắm nhưng họ biết lúc này Minh Lan Nhược nhất định phải nhận việc này.
Đường Bích Quân thì lại nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Minh Phi đã có y thuật xuất sắc như vậy thì đúng là lựa chọn tốt nhất rồi.”
Nàng ta dừng một chút, dường như có chút bất đắc dĩ: “Vậy xin ngài chữa trị cho Điện hạ trước, để đại phu của chúng ta chờ ở bên ngoài. Có cần gì thì cứ gọi cho bọn họ vào là được.”
Minh Lan Nhược mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn. Nhưng trong lúc hỗn loạn, nàng nhất thời cũng không thể nắm bắt được manh mối nảy ra ở trong đầu.
Thượng Quan Hoành Nghiệp vẫn đang thổ huyết, co giật!
Không gì có thể cho phép nàng trì hoãn thêm nữa. Nếu không thì Thượng Quan Hoành Nghiệp sẽ chết ở trong lòng nàng. Minh Đế sẽ vô cùng tức giận, giết chết tất cả mọi người trong Minh phủ!
Nàng liếc nhìn Kiều Viêm nhưng không biết hắn đã đến bên cạnh nàng từ lúc nào, thấy nàng nhìn sang.
Hắn bất động thanh sắc mà khẽ gật đầu.
“Được rồi.” Minh Lan Nhược gật đầu.
Sau đó, nàng giơ tay lấy cây kim bạc giấu trong tay áo ra, nhúng tay trái vào lọ thuốc trong túi luôn mang theo bên mình, nhanh gọn lẹ xuyên qua quần áo đâm vào huyệt Khổng Tối và huyệt Âm Hội của Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Thượng Quan Hoành Nghiệp thả lỏng đáng kể ra ngay sau đó, nôn ra ít máu hơn.
Kỹ thuật đâm một cây chân bạc vào huyệt đạo để cầm máu gọn gàng này không chỉ khiến những người của Tần Vương giãn ra một chút mà còn khiến Đường tri phủ và những người khác ngạc nhiên.
Họ nhìn Minh Lan Nhược với những biểu cảm khác nhau, như thể họ không ngờ tới rằng nàng lại có tài đến vậy.
Đường Bích Quân khẽ nheo mắt cười, không biết nàng ta đang suy nghĩ điều gì.
Sau khi kinh ngạc qua đi, Đường tri phủ vội vàng nói: “Người đâu, mau đưa Điện hạ vào khách viện, bảo tất cả đại phu chờ ở bên ngoài.”
Thấy Minh Lan Nhược cũng không ngăn cản, Lăng Ba vội vàng cõng Thượng Quan Hoành Nghiệp trên lưng. Hắn ta vội vàng đi theo người của Đường tri phủ tới khách viện ở sân sau.
Minh Lan Nhược liếc nhìn Trần Ninh, hắn ta bất động thanh sắc mà gật đầu, dẫn một nửa số người ở lại hiện trường.
Cảnh Minh dẫn những người khác đi theo Minh Lan Nhược ra sân sau.
Kiều Viêm ở sau lưng Minh Lan Nhược nhẹ giọng nói: “Đừng sợ.”
Minh Lan Nhược nhỏ giọng nói với hắn ta: “Ta luôn cảm thấy sự việc này có chút kỳ lạ. Nhìn biểu cảm Đường tri phủ thì dường như lão ta thực sự kinh ngạc, không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy.”
Đường tri phủ không phải là một người liều lĩnh. Việc lão ta muốn giết Tần Vương và nàng là sự thật. Nhưng lão ta nhất định sẽ chọn thời điểm thích hợp để tự mình ra tay.
Giống như đối phó với phụ thân của nàng vậy!
Kiều Viêm nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, nói: “Thuộc hạ đi theo tiểu nương nương mà, ngài cứ yên tâm.”
Minh Lan Nhược thả lỏng hơn một chút.
Mọi người đi đến khách viện rộng rãi, Lăng Ba đặt Thượng Quan Hoành Nghiệp đang hôn mê lên giường ở trong phòng.
Những người còn lại đang canh giữ sân và khách viện, các đại phu vội vàng ra khỏi cửa. Biểu cảm của Đường tri phủ không ổn lắm, mang theo cả sự lo lắng và phức tạp.
Minh Lan Nhược cầm hòm thuốc vội vàng vào phòng chẩn mạch cho Thượng Quan Hoành Nghiệp.

Ads
';
Advertisement