Minh Lan Nhược - FULL

Muốn hắn ta khen nữ nhân này ở khía cạnh khác, chắc chắn là hắn ta không thể.
Đường Bích Quân lại như nghe được lời khen thú vị, đôi mắt sáng lên, che miệng cười khẽ: “Điện hạ nói đúng. Khi còn bé, phụ thân đã mời sư phó về dạy luôn phạt ta đứng tấn, trước kia khi ngài luyện võ có từng bị phạt không?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp nghe thấy lời này cũng không tỏ vẻ gì, gật đầu: “Người tập võ, kiến thức cơ bản chắc chắn phải khổ luyện, làm không tốt thì phải bị phạt.”
Đường Bích Quân cười cười: “Điện hạ là người có xuất thân cao quý mà còn có thể chăm chỉ như vậy, chẳng trách khi ra trận đánh đâu thắng đó, nếu có cơ hội, Bích Quân cũng muốn thỉnh giáo Điện hạ một hai chiêu.”
Minh Lan Nhược nhìn hai người họ tự nhiên đi về phía trước, để lại nàng phía sau.
Nàng mỉm cười, giả vờ không biết Đường Bích Quân đang cố ý dùng chủ đề tập võ để cô lập người không biết võ là mình, đồng thời lại gần Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Rất tốt, nàng không cần phải quan tâm Thượng Quan Hoành Nghiệp, kẻ lỗ mãng “Không biết quyến rũ” người khác nữa.
Nàng thản nhiên dẫn đám người đi theo sau, trong lòng cũng đã có cái nhìn mới về Đường Bích Quân.
Vị Đường nhị tiểu thư này mới thật sự là truyền nhân của Đường Tri phủ, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.
Đối với những người bình thường kém hơn mình thì nàng ta độc đoán và tàn nhẫn nhưng đối với người có thân phận cao hơn mình, dù bị họ cắt một tai, nàng ta vẫn có khả năng chịu đựng lăng nhục như thể không có chuyện gì xảy ra.
Thành thạo nuốt trôi toàn bộ sự xấu hổ và hóa giải sự khó xử.
“Đường nhị tiểu thư là một nhân vật đáng gờm, rất giỏi chịu đựng và là người có thể gánh vác đó.” Minh Lan Nhược nói nhỏ với Kiều Viêm bên cạnh.
Kiều Viêm xoa cằm: “Loại người này khi đang cười với ngươi thì cánh tay sau lưng chắc chắn đang cầm chặt một con dao, chỉ cần có cơ hội nhất định sẽ đâm kẻ thù nhiều nhát.”
Minh Lan Nhược thế mà lại hơi ghen, hừ nhẹ: “Giọng điệu này của ngươi rất là quen thuộc, sao vậy, ngươi hiểu rõ Đường nhị tiểu thư vậy sao?”
Kiều Viêm cười dịu dàng: “Bởi vì thuộc hạ là người như vậy.”
Minh Lan Nhược run rẩy: “…”
Được rồi, người thật sự có thể chịu đựng còn đang ở đây đấy!
Đoàn người đi vào sâu trong rừng đào thì trông thấy một phủ đệ hoa lệ chiếm diện tích cực lớn, mái ngói cong chạm trổ tinh xảo, hành lang uốn lượn theo dòng nước.
Đậm chất phong cách Giang Nam.
Đây đâu phải là biệt viện trên đảo, rõ ràng là một hành cung mà!
Minh Lan Nhược cũng bị ngỡ ngàng, quả thật là… tác phẩm lớn.
Hắc Liêu Thành, không, Hoàng đế vùng Đông Bắc coi bộ rất giàu có nhưng hàng năm vùng Đông Bắc nộp thuế cho triều đình cũng không ít, vùng Giang Nam màu mỡ giàu có như vậy, cũng chưa thấy chỗ nào giống ở đây.
Minh Lan Nhược Tâm thắc mắc trong lòng, nhỏ giọng hỏi Kiều Viêm.
“Tục ngữ nói miếu nhỏ thì yêu quái nhiều, Đông Bắc Cương này không những không nhỏ mà còn nhiều yêu quái.” Kiều Viêm nheo mắt lại.
Hắn nói: “Đông Bắc Cương giáp với người Bắc Kim và Cao Câu Ly, hàng năm có nhiều giao thương, là một khoản tiền lớn.”
“Thứ hai, mặc dù Đông Bắc Cương nộp thuế đúng hạn nhưng người Bắc Kim thường xuyên xâm phạm, hàng năm Hộ bộ triều đình sẽ cấp phát cho một khoản tiền và lương thực xuống.”
Minh Lan Nhược nghe vậy, khẽ cười chế giễu: “Cho nên, thật ra tiền chỉ đi qua Hộ bộ một vòng rồi lại ra ngoài sao?”
Đúng là vụ mua bán có lời, Đường Tri phủ vừa có tiếng trung quân ái quốc, tiền cũng về tới tay.
Minh Lan Nhược lại hỏi: “Lão ta ở chỗ này đã hơn hai mươi năm rồi, trong khi các Đại tướng ở biên cương đã bị điều động nhiều lần, vì sao lão ta có thể liên tục giữ chức tri phủ tận hai mươi năm?”
Kiều Viêm lạnh nhạt nói: “Cũng vì lão ta là Tri phủ tứ phẩm, không phải các đại quan nhị tam phẩm luôn bị triều đình theo dõi, mới có thể bám trụ và phát triển đến nay, hơn nữa…”
Minh Lan Nhược thì thầm nói tiếp: “Hơn nữa, sau này còn cấu kết với Thái tử.”
Thế lực của Thượng Quan Hoành Nghiệp làm việc ở Hình bộ và Binh bộ nhưng thế lực của Thái tử là ở Hộ bộ và Lại bộ. Nếu không hắn ta cũng sẽ không tiếp quản chợ đen của Hoàng đế để kiếm tiền.
Thái tử chỉ cần thu xếp ở hai nơi này một chút thì việc hỗ trợ một Tri phủ tứ phẩm hai mươi năm không điều nhiệm vẫn rất dễ dàng.
Kiều Viêm nhìn Minh Lan Nhược, cười dịu dàng: “Tiểu nương nương đúng là thông minh, nếu làm nam tử cũng có thể làm đến chức Thượng thư.”
Minh Lan Nhược được khen, lại là được quyền thần đứng đầu khen một cách nghiêm túc.
Nàng vui vẻ và nhỏ giọng cảm khái: “Thế gian này chỉ không cho nữ nhi cơ hội, nếu như có thể đọc sách nhập sĩ như nam nhân, ai dám nói nữ tử kém hơn nam tử chứ?”
Trong khi đang nói chuyện, Đường Tri phủ đã đến đón, trông thấy Thượng Quan Hoành Nghiệp và Đường Bích Quân ‘trò chuyện vui vẻ’, nụ cười trên mặt càng thêm tươi tắn.
“Vương gia, Minh Phi nương nương, yến tiệc đã chuẩn bị xong.” Lão ta đưa tay ra tạo thành tư thế mời cung kính.
Mặc dù là thọ yến của Đường Tri phủ nhưng Minh Lan Nhược và Tần Vương lại được mời ngồi ở vị trí cao nhất bên trái, Đường Tri phủ và Nguyễn thị ngồi ở vị trí cao nhất bên phải.
Các thiếu gia, tiểu thư còn lại và khách khứa đều có vị trí ngồi của riêng mình, chỉ có Đường Bích Quân được sắp xếp ngồi bên dưới gần với Tần Vương.
Dù cách một vài người nhưng hai người chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy nhau
“Vì là tiệc gia đình nên nếu hạ quan có gì sơ xuất không ổn, còn kính xin Điện hạ, Minh Phi nương nương thứ tội.” Đường Tri phủ mỉm cười nói.
Thượng Quan Hoành Nghiệp bình tĩnh nói: “Đường đại nhân nói đùa, nếu dạng yến tiệc này còn có chỗ không ổn, vậy thì mấy yến tiệc trong cung chắc không nuốt nổi.”
Đường Tri phủ giống như không hiểu lời mỉa mai của hắn ta, vẫn cười như Phật Di Lặc, ra hiệu cho người mở tiệc, ca múa.
Từng của ngon vật lạ được bưng lên như nước chảy, tiếng sáo trúc sênh tiêu vang vọng, cánh hoa đào bay tán loạn trong rừng, khách đông, quà chúc mừng lần lượt được dâng lên.
Minh Lan Nhược rất nhiệt tình vừa xem ca múa, vừa dùng bữa.
Cơ thể nàng vốn đã có độc nên cũng không sợ chất độc, hơn nữa đã điều chế thuốc giải phòng khi bị hạ độc, hạ thuốc mê cho mình và người bên cạnh dùng từ sớm.
Đường Bích Quân thấy nàng ăn uống thong dong vui sướng thì nhướn mày, nâng ly lên về phía nàng: “Minh Phi nương nương, ngài cảm thấy thọ yến của phụ thân ta hôm nay như thế nào?”

Ads
';
Advertisement