Minh Lan Nhược - FULL

Minh Lan Nhược nhíu mày, ồ, tri phủ đại nhân sử dụng rất tốt lối nói đánh tráo khái niệm, đổ lỗi cho nàng là che giấu thân phận trước.
Thượng Quan Hoành Nghiệp cười lạnh một tiếng, nhíu mày: “Hừ, vì vậy mà nàng ta ôm hận trong lòng, để Mẫu Đơn phu nhân hạ độc Vương Phi?”
Mẫu Đơn phu nhân quỳ xuống đất, mặt mày tái mét: “Tiện thiếp không có, nếu tiện thiếp hạ độc thì chết sẽ không có chỗ chôn thân!”
Minh Lan Nhược: “…”
Ừm, mặc dù vị phu nhân này dũng mãnh nhưng cũng coi như là một người thông minh, bà ta dám nói ra lời thề độc này bởi vì đúng thật là không phải do Mẫu Đơn phu nhân hạ độc, tám phần là do Đường Lệ Lan, kẻ ngu ngốc kia làm.
Đường tri phủ nở nụ cười gượng gạo: “Đứa nhỏ này bị chúng ta nuông chiều hư hỏng, luôn miệng bốc đồng, mạo phạm đến nương nương là lỗi của chúng ta nhưng nếu dám hạ độc trước mặt nương nương chẳng phải là ngu ngốc tự tìm đường chết sao!”
Minh Lan Nhược nói với ý nghĩa sâu xa: “Ha ha… Đúng vậy, có người đúng là ngu ngốc tự tìm đường chết.”
Đường Lệ Lan chính là kiểu người trong thoại bản tiểu thuyết không thể sống qua nổi chương đầu tiên.
Đường tri phủ nhìn thấy tình cảnh này, dường như đã hạ quyết tâm, vội gọi người nhặt những chiếc bánh hoa bị rơi xuống đất lên: “Nếu Vương gia và Vương phi không tin, hạ quan sẽ chia cho các nhi tử ăn!”
Nói xong, lão ta vội gọi người chia bánh hoa ra.
Thượng Quan Hoành Nghiệp cũng không ngăn cản, lạnh lùng nhìn những nhi tử của tri phủ mỗi người cầm một miếng bánh hoa, mặt mày ai nấy cũng trở nên khó coi, bị ép phải ăn.
Nhưng mà…
Không có chuyện gì xảy ra cả, không ai bị trúng độc ngay tại chỗ như Đường Lệ Lan cả.
Thượng Quan Hoành Nghiệp cau mày, liếc nhìn Minh Lan Nhược, chuẩn bị hỏi nàng định làm thế nào với “khổ chủ” này.
Nhưng lại thấy Minh Lan Nhược đang nhìn về phía người gọi là Kiều Viêm, Vệ Trưởng Đông Xưởng đang đứng đó cách không xa. Hai người dường như đang âm thầm trao đổi gì đó bằng ánh mắt.
Kiều Viêm nhận thấy ánh nhìn của hắn ta, đột nhiên ngẩng đầu lên, hai người chạm mắt nhau.
Thượng Quan Hoành Nghiệp chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh đầy uy áp đập thẳng vào mặt.
Hắn ta cứng đờ, bất giác tránh ánh mắt của đối phương nhưng ngay sau đó, hắn ta cảm thấy mình thật hoang đường, hắn ta mà lại sợ một Vệ Trưởng Đông Xưởng nhỏ bé sao?
Hắn ta ngay tức khắc trợn mắt nhìn lại!
Nhưng Kiều Viêm lúc này đã không còn nhìn hắn ta nữa, mà lạnh lùng nhìn về phía mặt nước, như thể nhìn thêm một lần nữa cũng làm vấy bẩn mắt hắn vậy.
Cảm giác bị khinh thường cực độ đó khiến Thượng Quan Hoành Nghiệp tức giận đến mức mặt mũi tối sầm lại, có ý muốn giết người!
Minh Lan Nhược lúc này đã lên tiếng, giọng điềm tĩnh nói: “Xem ra, bánh này không có độc, Tam tiểu thư Đường gia chỉ mạnh miệng thôi!”
Thượng Quan Hoành Nghiệp mặt lạnh lại, vẫn định nói gì đó: “Chuyện này…”
Minh Lan Nhược đã đưa tay nắm lấy cánh tay hắn ta.
Cảm nhận được bàn tay mảnh mai mềm mại trên cánh tay mình, ánh mắt Thượng Quan Hoành Nghiệp tối lại.
Trong mắt hắn ta lóe lên một tia khác lạ nhưng đã được xoa dịu đi ngay, không nói gì thêm.
Đường tri phủ vẫn giữ nét mặt đau lòng: “Là lỗi của hạ quan vì quá bận rộn công việc, không dạy dỗ kỹ càng nên mới có đứa con không hiểu chuyện như vậy! Hạ quan nhất định sẽ trừng phạt nó nghiêm khắc!”
Minh Lan Nhược cười nhạt: “Thật là khó cho lòng phụ mẫu trong thiên hạ, đã vậy thì, ta xem như nể mặt tri phủ đại nhân mà bỏ qua vậy.”
Khi quý nhân ở kinh thành không truy cứu nữa, không khí ngột ngạt chốc lát trở nên nhẹ nhõm.
Đường tri phủ đưa mắt ra hiệu, lập tức có người đưa Đường Lệ Lan và Mẫu Đơn phu nhân đi.
Trên khuôn mặt béo ú của Đường tri phủ đầy vẻ áy náy: “Điện hạ, Minh phi nương nương, hai người bị kinh động rồi, hạ quan sẽ đi trông coi bọn họ, tuyệt đối không để người khác đụng đến nương nương nữa.”
Nói xong, lão ta cúi mình hành lễ, rồi xoay người rời đi.
Lúc quay đi, trong đôi mắt nhỏ bị thịt béo chen lấn lóe lên tia ánh sáng âm trầm như lưỡi đao.
Nhìn theo Đường tri phủ rời đi, trên gương mặt âm trầm anh tuấn của Thượng Quan Hoành Nghiệp lộ ra vẻ lạnh lùng: “Tại sao lại tha cho kẻ tiện nhân muốn hại nàng đó?”
Minh Lan Nhược nghe thấy giọng nói đầy sát khí của hắn ta, có chút không hiểu vì sao hắn ta lại tức giận như vậy, Đường Lệ Lan cũng đâu có nhằm vào hắn ta.
Nàng chỉ xoay người nhìn về phía mặt nước xa xăm: “Nếu không thì sao, Đường tri phủ đã chứng minh bánh hoa kia ‘không có độc’ rồi, không biết lão ta dùng cách gì nhưng có thể thấy thủ đoạn cao minh.”
Nàng dừng lại một chút, nở nụ cười nhẹ nhàng: “Dù ta lấy lý do nàng ta phạm thượng mà đòi mạng nàng ta thì có ích gì, chẳng lẽ mục tiêu của ngài và ta là kẻ ngu ngốc Đường Lệ Lan này sao?”
Một kẻ ngu ngốc không có giá trị mấy, có thể dễ dàng xử lý.
Nhưng nếu nàng nhất quyết đòi mạng Đường Lệ Lan, sẽ khiến Đường tri phủ tức giận trước, từ đó làm cho bữa hồng môn yến hôm nay có thêm nhiều biến số.
“Vương phi nói đúng.” Thượng Quan Hoành Nghiệp cũng bình tĩnh trở lại, biết Minh Lan Nhược nói có lý.
“Sau khi lên đảo rồi, theo kế hoạch đã bàn trước, người của ngài và ta sẽ tự điều tra tình hình trên đảo trước, khi cần thiết sẽ dùng cáp tiếu để thông báo.”
Minh Lan Nhược đưa cho Thượng Quan Hoành Nghiệp mười chiếc cáp tiếu nhỏ xíu theo đúng thỏa thuận trước đó.
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhận lấy cáp tiếu, cười nhẹ: “Biết rồi.”
Nói xong, hắn ta chỉ về phía hồ ở tâm đảo.
“Ở nơi như thế này, nếu không có thuyền thì dễ thủ khó công nhưng một khi phá được pháo đài phủ tri phủ, đưa thuyền vào pháo đài, hoặc từ cửa sông đánh ngược vào thì hồ ở tâm đảo sẽ dễ dàng bị công phá.”
Minh Lan Nhược trầm ngâm nhìn phía xa xăm, Thượng Quan Hoành Nghiệp dù là một kẻ đê tiện.
Nhưng không thể phủ nhận, trên chiến trường, hắn ta là một chiến lược gia và chỉ huy xuất sắc. Hắn ta nói hồ ở tâm đảo có vấn đề thì chắc chắn là có vấn đề.
“Đường tri phủ sẽ không mắc phải sai lầm sơ đẳng, dễ dàng để người khác xâm nhập vào ổ của mình như vậy. Có lẽ trên đảo có cơ quan gì đó, hoặc chắc chắn có con đường đặc biệt nào đó mà chúng ta chưa biết.”
Minh Lan Nhược trầm ngâm nói.
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn nàng, đột nhiên có chút khó chịu hừ lạnh: “Lên đảo rồi, nàng nhất định phải cẩn thận, đi theo sát ta. Ta từng lấy đầu tướng địch giữa vạn quân, vẫn có thể bảo vệ được một nữ nhân như nàng.”

Ads
';
Advertisement