Đường Lệ Lan định nói gì đó nhưng Mẫu Đơn phu nhân đã hoảng hốt, vội vàng kéo nàng ta lại, cúi người xin lỗi: “Đương nhiên chỉ có phần thưởng của vương phi mới là quý giá nhất, của tiện thiếp chỉ là biếu tặng mà thôi, tam tiểu thư chỉ lỡ lời mong Minh Phi nương nương rộng lượng tha thứ cho con bé.”
Nguyễn thị đứng từ xa nhìn thấy, hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không có ý định đến giải vây.
Con hồ ly tinh đó ngày càng dựa vào sự cưng chiều của lão gia mà làm càn, bây giờ còn dám chọc giận người quyền quý trong kinh thành, lần này phải khiến cho mẫu tử hồ ly tinh đó nếm chút đau khổ mới được!
Cả đời này Đường Lệ Lan là một công chúa trong thành Hắc Liêu, ai cũng phải cúi đầu trước nàng ta, ngoại trừ Đường Bích Quân, ngay cả Nguyễn thị, chính thất của Đường tri phủ, nàng ta còn không thèm để vào mắt.
Nhìn thấy bộ dáng lúng túng cúi đầu trước người khác của mẫu thân mình, làm sao nàng ta có thể chịu đựng được.
Nhưng móng tay của mẫu thân nàng ta đã gần như cắm vào da thịt cánh tay nàng ta, khiến nàng ta phải cố gắng kìm nén cơn giận mà không nói gì.
Ánh mắt Minh Lan Nhược lạnh lùng, nhẹ giọng nói: “Tốt, bản vương phi sẽ ban thưởng chiếc bánh hoa này cho Đường tam tiểu thư.”
Vừa nói, nàng vừa tao nhã đưa chiếc bánh hoa trong tay đến trước mặt Đường Lệ Lan: “Ăn đi?”
Nàng quá lười khi phải đối phó với kẻ ngu ngốc nhưng điều đó không có nghĩa là nàng sẽ để kẻ ngu ngốc đó giẫm đạp trên đầu mình.
Sắc mặt của Đường Lệ Lan cứng lại, nàng ta chuẩn bị muốn lùi lại hai bước, lớn giọng hét lên: “Ta không muốn!”
Chắc chắn con tiện nhân Minh Lan Nhược đã biết bánh hoa bị nàng ta hạ độc, không những không ngoan ngoãn ăn mà còn dám dùng bánh hoa để hãm hại nàng ta!
Nhưng không biết từ lúc nào Cảnh Minh đã bước đến phía sau nàng ta, đè chặt bả vai nàng ta, lạnh lùng nói: “Được quý nhân ban thưởng, Tam tiểu thư dám không tuân theo?”
Đột nhiên Đường Lệ Lan cảm thấy toàn thân bị giữ chặt, nàng ta không thể cử động được, bàn tay đặt trên vai giống như một chiếc kìm giữ nàng ta lại!
Nàng ta tức giận muốn giãy giụa: “Đồ tiện tỳ, ngươi cũng dám chạm vào thân thể quý giá của bản tiểu thư, ta mới là quý nhân!”
Sắc mặt Mẫu Đơn phu nhân sắp trở nên trắng bệch, lần đầu tiên bà ta cảm thấy hối hận vì đã nuông chiều Đường Lệ Lan đến mức không biết trời cao đất dày, càng không biết tôn ti trật tự.
Bà ta chỉ nghĩ rằng Đường Lệ Lan đang giở thói đỏng đảnh của đại tiểu thư, trong lúc vội vàng, bà ta kéo mạnh Đường Lệ Lan lại gần mình:
“Con thật là, sáng nay không ăn được bao nhiêu, mẫu thân làm bánh này vừa mới ra lò, nương nương ban thưởng cho con, đó là vinh dự!”
Vừa dứt lời, Mẫu Đơn phu nhân vừa vội lấy chiếc bánh hoa từ trong tay Minh Lan Nhược, trong lúc Đường Lệ Lan còn đang gào thét, bà ta đã nhét vào miệng nàng ta, thuận thế chặn miệng nàng ta lại!
Minh Lan Nhược nhìn Đường Lệ Lan không kịp phòng bị, nuốt trọn chiếc bánh trong một hơi.
Đường Lệ Lan sững sờ, trợn to đôi mắt: “…”
Minh Lan Nhược: “…”
Được rồi, dùng ngôn ngữ của người vùng Đông Bắc mà nói thì đôi mẫu tử này thật sự quá… Dũng mãnh.
Nàng không kìm được mà che miệng, cười nhẹ: “Tốt lắm, thế này chẳng phải đơn giản hơn nhiều sao?”
Cuối cùng Đường Lệ Lan cũng kịp phản ứng, đẩy mạnh mẫu thân mình ra, suy sụp móc họng: “Á á á, bánh này có độc! Không thể ăn!”
Ngay khi vừa nói xong những lời này, không chỉ Mẫu Đơn phu nhân bị dọa cho sững sờ, mà ngay cả những người xung quanh cũng giật mình.
Giây tiếp theo, “xoẹt” một tiếng, thanh trường kiếm và dao ngắn đồng thời kề lên cổ Đường Lệ Lan.
Khiến Đường Lệ Lan quỳ “bịch” xuống đất ngay tức khắc!
“Dám hạ độc Minh Phi nương nương, tội này đáng chết!”
Trần Ninh cầm kiếm, Cảnh Minh cầm dao ngắn, hai người lạnh lùng liếc nhìn nhau, cảm thấy không vui về sự “ăn ý” của mình nhưng chỉ im lặng quay đi nhìn chỗ khác.
Sắc mặt Minh Lan Nhược lạnh lùng, mỉm cười: “Mẫu Đơn phu nhân đưa cho bản vương phi bánh hoa có độc? Đường tam tiểu thư có biết mình đang nói gì không?”
Mẫu Đơn phu nhân sững sờ, vội vàng hét lên theo bản năng: “Không thể nào! Bánh này không có độc!”
Lúc này, sự hỗn loạn ở tầng một cuối cùng cũng làm kinh động đến những nam nhân trên tầng hai, Thượng Quan Hoành Nghiệp dẫn người xuống lầu, vội vàng sải bước đến bên cạnh Minh Lan Nhược.
“Nàng không sao chứ?” Sắc mặt hắn ta lóe lên vẻ lo lắng, nắm lấy cánh tay nàng, nhìn nàng từ trên xuống dưới.
Minh Lan Nhược liếc mắt nhìn hắn ta một cách khó hiểu, tại sao người này lại tỏ ra rất lo lắng cho nàng?
Nàng khẽ rút tay lại, nhẹ giọng nói: “Đường tam tiểu thư nói, Mẫu Đơn phu nhân đưa cho ta bánh hoa có độc.”
Sắc mặt Đường Lệ Lan tái nhợt, lúc này nàng ta không còn chút trí tuệ nào, nàng ta bị kiếm kề cổ đến mức phải quỳ xuống nhưng thị vệ của Đường phủ lại đứng im không động đậy, điều này làm nàng ta hiểu rõ mình vừa nói một điều ngu ngốc đến mức nào!
Nhưng nàng ta không thể nói lại được, huống chi nàng ta vừa bị Mẫu Đơn phu nhân ép ăn bánh độc, cả người đang rơi vào trạng thái hỗn loạn và tuyệt vọng: “Ta… Ta không biết… Ta…”.
“Chát!” Một cái tát cực mạnh đột nhiên đánh mạnh vào mặt nàng ta!
Cái tát này khiến Đường Lệ Lan phun ra một ngụm máu, nàng ta không dám tin vào mắt mình, đau đớn nhìn về phía Đường tri phủ: “Phụ… Phụ thân?”
Cả đời này chỉ có nàng ta đánh người, đến cả Nguyễn thị cũng không dám động đến một sợi tóc của nàng ta!
Nàng ta đã ăn bánh độc, lúc này độc tố bắt đầu phát tác, dạ dày đau đớn dữ dội, nàng ta lại phun ra một ngụm máu nữa: “Ọe, phụ thân cứu…”
Nhưng Đường tri phủ không đợi nàng ta hét lên hai chữ “cứu mạng”, sắc mặt lạnh lùng rồi tiếp tục nâng tay tát mạnh một cái nữa, quát lớn:
“Súc sinh, ngươi còn nói nhảm gì nữa! Vi phụ sẽ đánh cho ngươi tỉnh ra!”
Lần này, Đường Lệ Lan bị đánh đến mức hét lên thảm thiết, ngã xuống đất, mắt trắng dã, máu chảy ra từ miệng và mũi rồi bất tỉnh
Không biết là chảy máu do ngộ độc hay là bị đánh đến mức chảy máu, cộng thêm người đã ngất đi nên điều này làm cho Minh Lan Nhược không thể ép hỏi thêm nữa.
Nàng lạnh lùng nhìn Đường tri phủ, người này quả nhiên là một kẻ quyết đoán, xử lý dứt khoát.
Đường tri phủ làm ra vẻ đau lòng, cúi người xin lỗi Minh Lan Nhược: “Vương phi, súc sinh này đã làm phiền ngài, xin ngài hãy thứ tội!”
“Chỉ vì trước đó con bé quá thích Tiểu Diễm Tử ở bên cạnh ngài nên bây giờ mới thất thố như vậy, hôm nay xin ngài nể mặt hạ quan mà tha cho con bé một lần!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất