Minh Lan Nhược - FULL

“Trưởng tỷ trả lại cho ngài ấy một tiểu cô nương, Đốc chủ thật sự cực kỳ thích.” Hắn nhẹ nhàng bổ sung một câu.
Ánh mắt Minh Lan Nhược hơi lơ lửng, hai má hơi ửng đỏ, người này luôn lơ đãng trêu chọc khiến trái tim nàng đập loạn.
Nàng nhỏ giọng nỉ non: “Ai nói nương ta mang ta cho ngài… Ta là của ta.”
Kiều Viêm nhìn đôi tai đỏ mềm mại của nàng, cong khóe môi không nói gì.
Đoàn người đi tới bên hồ, đã có thuyền ở chỗ này chờ, đón mọi người đến giữa đảo hồ.
Minh Lan Nhược lại nhìn thấy cái hồ này lần nữa, vẫn không kìm nổi cảm khái và thán phục.
Cho dù là nội viện hoàng cung cũng không nhìn thấy cái hồ rộng lớn như vậy, hơn nữa nhìn ra được dấu vết nhân công khai mở, không phải hình thành tự nhiên.
“Tri Phủ này đúng là giàu nứt đố đổ vách.” Thượng Quan Hoành Nghiệp mỉm cười khen nhưng ánh mắt lạnh lẽo u ám.
Kẻ hèn Tri Phủ còn quý phái hơn so với hoàng gia, lấy đâu ra tiền, lại lấy đâu ra lá gan này?
“Đâu có giàu nứt đố đổ vách, bên cạnh Đông Bắc Cương toàn là người Bắc Kim dũng mãnh, thổ phỉ hoành hành, dân chúng lầm than, khiến người ta nhìn không đành lòng.”
“Thuộc hạ và quân dân thành Hắc Liêu mất hai mươi năm mới tạo được thành Hắc Liêu khá vững vàng.”
Đường Tri Phủ cảm khái nói, không hề đỏ mặt mà thổi phồng “công tích” của mình.
Lão ta dừng một chút, lại chỉ cái hồ kia, hào khí nói:
“Hồ này nối liền với sông Tùng Hoa, vốn là một hồ hẹp vào cửa sông, để phòng ngừa và chống lại sự xâm nhập của thổ phỉ, hạ quan đã cho người đến đục hồ.”
“Dẫn nước vào, một khi có thổ phỉ đột kích thì có thể dựa vào hồ để tử chiến đến cùng, sẽ không để triều đình lo lắng!”
Đường Tri Phủ chỉ nói vài câu, nhẹ nhàng biến cử chỉ đi quá giới hạn thành cử chỉ vì dân vì nước, giống như lão ta thật sự vô cùng trung thành với triều đình!
Khiến Minh Lan Nhược thật sự được mở rộng tầm mắt.
Vị Tri Phủ đại nhân này đúng là một người có năng lực.
“Các vị, mời bên này!” Mọi người lần lượt lên ba chiếc thuyền lầu hai tầng không lớn không nhỏ.
Còn có bảy tám chiếc thuyền như vậy chờ ở bên hồ tiếp đãi tân khách đến chúc thọ.
Sau khi đám người Minh Lan Nhược lên thuyền, thuyền chạy về phía hòn đảo giữa hồ, gió hồ lạnh lẽo mang theo hơi nước tươi mát ập đến, khiến thể xác và tinh thần người ta sảng khoái.
“Tri Phủ đại nhân, những năm này ở thành Hắc Liêu có công tích không nhỏ, nghĩ đến hàng năm Lại Bộ khảo hạch bỏ sót ngươi, nếu không nhân tài như ngươi sớm nên được điều vào kinh thành, thăng chức quan lớn.”
Minh Lan Nhược nhìn hòn đảo giữa hồ khí phái kia, dường như có hơi tiếc hận nói.
Theo nàng được biết, vị Tri Phủ đại nhân này hơn mười năm trước sau khi leo lên vị trí tứ phẩm Tri Phủ đã không còn chuyển vị trí nữa.
Người không biết, còn tưởng rằng lão ta buồn bực vì thất bại.
Nụ cười của Đường Tri Phủ hơi dừng lại, mặt mang biểu cảm thâm trầm cảm khái: “Làm quan không vì dân làm chủ, chi bằng về nhà bán khoai lang, người sống một đời, không truy cầu công danh lợi lộc, Đường mỗ nguyện tử thủ ở thành Hắc Liêu vì giang sơn Thiên Minh ta bình an!”
Mắt sáng của Minh Lan Nhược trì trệ, không kìm được cười giơ ngón tay cái lên: “Tri Phủ đại nhân, cao minh!”
Mập mạp này trợn mắt nói dối, bản lĩnh nói vớ vẩn, hạng nhất!
Nếu như không phải sớm biết lão ta là loại người gì, lúc này sẽ cảm động muốn chết vì phát biểu “giãi bày tâm can” này của lão ta!
Rõ ràng ngồi xổm ở chỗ này không dời ổ chính là vì làm thổ Hoàng Đế một phương!
Nàng thật sự biết được cái gì gọi là… Bát diện linh lung!
Đường Tri Phủ đúng là người có bản lĩnh!
“Minh Phi nương nương quá khen, bổn phận của hạ quan thôi.” Gương mặt bụ bẫm của Đường Tri Phủ lộ ra vẻ xấu hổ.
Thượng Quan Hoành Nghiệp là thiên chi kiêu tử, chỉ cảm thấy lão ta ghê tởm, xoay người lên lầu hai, Đường Tri Phủ cũng không giận, vội vàng hấp tấp đi theo.
Mẫu Đơn phu nhân vừa cười vừa kính cẩn bưng một đĩa điểm tâm bánh hoa tới: “Minh Phi nương nương, người thử xem, đây là thiếp thân tự tay làm.”
Phu nhân Nguyễn thị của Đường Tri Phủ là một người trầm mặc ít nói, ngược lại vị Mẫu Đơn phu nhân này, tướng mạo đúng là như Mẫu Đơn, rực rỡ như hoa, cái miệng rất linh hoạt.
Nói những lời nịnh hót xinh đẹp, cũng không khiến người ta chán ghét.
Minh Lan Nhược nhìn Đường Lệ Lan không muốn lại đây, ngồi cách đó không xa mang ánh mắt âm trầm nhìn mình.
Nàng thở dài, làm sao Mẫu Đơn phu nhân khéo đưa đẩy và Đường Tri Phủ bát diện linh lung lại có thể sinh ra một đứa con gái như Đường Lệ Lan?
A, không, các con Đường gia ai cũng có phong cách ương ngạnh giống nhau, có thể thấy được đám người Đường Tri Phủ này cũng có đức hạnh ương ngạnh ngang ngược.
Minh Lan Nhược cầm một cái bánh hoa to bằng ngón cái, thoáng nhìn thần thái vô thức khẩn trương của Đường Lệ Lan, còn nắm chặt khăn trong tay.
Nàng thật sự muốn bật cười, Đường Lệ Lan chỉ còn chưa viết… Ta động tay động chân ở trong bánh hoa lên mặt.
Nàng thong thả ngửi bánh hoa có mùi hoa hồng, sau đó lại cười nói.
“Bản Vương Phi thấy bánh hoa hồng của ngươi không tệ, còn lại thưởng cho các vị tiểu thư của Đường phủ đang ngồi ở đây đi.”
Mẫu Đơn phu nhân sững sờ một lúc, vội vàng mỉm cười nói: “Nương nương đúng là một người tốt.”
Nói xong, bà ta định phái người đi phát bánh hoa.
Nhưng bà ta không ngờ, đột nhiên sắc mặt của Đường Lệ Lan biến đổi, vội vàng chạy đến: “Di nương!”
Nàng ta lao tới, vội vàng hất cái đĩa bánh hoa trong tay Mẫu Đơn phu nhân rơi xuống đất phát ra một tiếng “choang”, những chiếc bánh hoa cũng rơi xuống đất.
Sắc mặt của Mẫu Đơn phu nhân có hơi khó coi: “Tam tiểu thư, sao con lại hành động lỗ mãng như vậy, còn không mau xin lỗi Minh Phi nương nương!”
Nói xong, bà ta cúi đầu xin lỗi Minh Lan Nhược với vẻ áy náy và khiêm nhường.
Minh Lan Nhược đã nhìn ra được, hơn tám phần là Mẫu Đơn phu nhân này không biết chiếc bánh này có vấn đề gì.
Đường Lệ Lan tức giận trừng mắt nhìn Minh Lan Nhược: “Con không cố ý, hơn nữa chiếc bánh này là do di nương ta tặng cho ngươi, ngươi nên ăn nó, sao có thể tùy tiện tặng cho người khác!”
Nàng ta không thể che giấu sự căm hận trong lòng, có phải con tiện nhân này đã biết bánh có vấn đề không?
Cho dù có vấn đề, con tiện nhân này đã làm nàng ta mất mặt, nên cũng phải ăn nó để lấy cái chết tạ tội!
Minh Lan Nhược hơi nheo mắt lại, Đường Lệ Lan này đúng là ngu ngốc và độc ác, còn trách nàng không ăn bánh độc?
Nàng cười khẩy, sắc mặt lạnh lùng: “Sao vậy, Đường tam tiểu thư đang trách bản vương phi không ăn phần thưởng do di nương ngươi tặng?”

Ads
';
Advertisement