Minh Lan Nhược liếc nhìn hắn ta: “Sao tự nhiên ngài lại tốt bụng vậy, có âm mưu gì, ta nói cho ngài biết, ngài thua cược của ta, hôm nay phải thực hiện, không phải ngài nói vài lời tốt đẹp là có thể thoái thác đâu.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp tức giận, cảm thấy ấm ức trong lòng: “Nàng thật là! Bản vương chỉ có lòng tốt muốn bảo vệ ngươi! Được rồi, nàng nói đi, nàng muốn ta làm gì!”
So với bị hiểu lầm, hắn ta càng cảnh giác hơn với lời hứa cá cược của nàng, hắn ta phải làm một việc trong khả năng của mình cho nàng.
Việc gì mà phải lên đảo mới làm được?
“Ta hiện tại chưa nhìn thấy người cần ngài ra tay, lát nữa lên đảo rồi gặp, ta sẽ nói cho Điện hạ biết mình cần làm gì.” Minh Lan Nhược cười tươi rói.
Nhưng Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn ra nụ cười của nàng có vẻ không có thiện chí.
Minh Lan Nhược nói: “Còn việc bảo vệ ta…”
“Bảo vệ Minh phi nương nương là trách nhiệm của Đông Xưởng chúng ta, Thiên Tuế Gia đã có lệnh, không cần Điện hạ bận tâm.” Giọng nói lạnh lùng của Kiều Viêm vang lên sau lưng họ.
Hắn đứng thẳng tắp, chen vào giữa Minh Lan Nhược và Thượng Quan Hoành Nghiệp.
“Hỗn xược, ngươi đang làm cái gì thế!” Thượng Quan Hoành Nghiệp bị hắn chen lấn, tức giận đến mức khuôn mặt đẹp trai của hắn ta gần như đen lại.
Kiều Viêm mỉm cười lạnh nhạt: “Như ngài thấy đấy, bảo vệ tiểu nương nương.”
Minh Lan Nhược: “…”
Thật ra bất kể là Kiều Viêm hay Tiểu Diễm Tử, sơ hở lớn nhất của bọn họ chính là…
Cho dù hắn có thân phận gì, nhất định sẽ cãi nhau cùng Thượng Quan Hoành Nghiệp một cách… vô nghĩa, giống như hai đứa trẻ đang cãi nhau.
Nàng thở dài cắt ngang lời bọn họ: “Điện hạ không cần lo lắng cho ta, Thiên Tuế gia cho người đi theo ta, bản lĩnh Đông Xưởng, ngài biết mà.”
Sắc mặt Thượng Quan Hoành Nghiệp âm trầm khó coi trợn mắt về phía nàng: “Nàng cho rằng ta thích lo lắng cho nàng sao, nàng mà chết chẳng phải sẽ vô duyên vô cớ để Thái tử đắc ý à!”
Nói xong, hắn ta tức giận xoay người rời đi.
Lòng tốt trở thành lòng lang dạ thú!
Minh Lan Nhược buồn bực nhìn bóng lưng hắn ta: “Người này có bệnh gì sao?”
Hôm nay bọn họ vốn tới tham dự Hồng Môn Yến sát khí trùng trùng, sao cái tên Thượng Quan Hoành Nghiệp không có lợi thì không dậy sớm kia lại làm ra bộ như thật sự lo lắng cho nàng chứ?
Kiều Viêm lạnh lùng nhìn bóng lưng Thượng Quan Hoành Nghiệp, còn có thể có bệnh gì, đơn giản là bị coi thường mà thôi.
Tiểu nương nương minh châu phủi bụi trần trước kia bị Thượng Quan Hoành Nghiệp chướng mắt, hôm nay hắn ta mất đi rồi mới bắt đầu nhớ thương.
Cẩu tặc Thượng Quan Hoành Nghiệp lại nhớ thương tiểu cô nương hào quang bắn ra bốn phía hiện giờ của hắn. Tên ngốc kia đại khái còn không biết tâm ý của mình, cho nên mới biểu hiện không được tự nhiên lại tiện miệng như vậy mà thôi.
Nhưng những lời này hắn sẽ không nói.
Kiều Viêm thản nhiên nói: “Hắn ta không phải là đã nói rất rõ sao, đối với hắn ta mà nói tiểu nương nương còn có giá trị lợi dụng rất lớn.”
Ung dung thản nhiên đâm chọc sau lưng Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Thuận đường khắc sâu thêm ấn tượng không tốt của tên ngu xuẩn kia trong mắt Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược lạnh nhạt cười: “Nói cũng phải.”
Không phải là Tần vương Điện hạ vẫn luôn như vậy sao? Nàng cố gắng leo lên như vậy, địa vị hiện tại, trong mắt hắn ta địa vị và phân lượng đương nhiên không giống nhau.
Nàng cũng không xoắn xuýt nhiều nữa, nhìn thẳng về hòn đảo phía xa, nói những suy đoán vừa rồi của Thượng Quan Hoành Nghiệp cho Kiều Viêm nghe.
Kiều Viêm híp mắt phượng sau mặt nạ: “Sau khi lên đảo, ta và người cố gắng như hình với bóng, đảo kia…đợi thuộc hạ đi lên rồi nhìn kỹ.”
Minh Lan Nhược gật đầu: “Được.”
Đến trên đảo, Đường tri phủ cười tủm tỉm xuống thuyền, công việc đến nghênh đón làm rất náo nhiệt, hơn nữa khách khứa qua lại ồn ào náo nhiệt.
Như chưa từng xảy ra cơn phong ba trên thuyền vừa rồi.
Đoàn người Minh Lan Nhược, Thượng Quan Hoành Nghiệp xuống thuyền, thấy chung quanh cây cối sum xuê, hoa cỏ tươi tốt, giống như động tiên.
Bọn họ từ kinh thành tới, coi như mở mang tầm mắt, năm nay sau khi có thiên tượng, thời tiết thay đổi, thời kì giáp vụ trì hoãn đến đầu tháng sáu bây giờ.
Vạn vật trì hoãn sinh sôi, kinh thành cũng không có hoa cỏ tốt như vậy, huống chi Đông Bắc Cương gần phía bắc như thế, vốn là tháng năm tuyết mới tan.
“Trên đảo này… dường như nhiệt độ cao hơn những nơi khác, giống như thời tiết tháng sáu bình thường nên có.” Minh Lan Nhược nhìn quanh, nhẹ nhàng nói.
Đương nhiên Kiều Viêm lưu ý mọi thứ, hắn im lặng tính toán một số thứ, đầu ngón tay buông xuống bên người nhanh chóng bình tĩnh tính toán suy diễn.
Đi ước chừng một khắc đồng hồ, bọn họ đến một chỗ rừng đào phồn hoa tươi tốt, hoa đào từng đóa, rực rỡ như mây tía.
Minh Lan Nhược nhìn thấy vậy không kìm được mà kinh diễm: “Thật đẹp.”
Đường tri phủ cười nói: “Các vị đây là rừng đào mười dặm của tiểu nữ Bích Quân, lần trước con bé xung đột với Tần vương Điện hạ và Minh phi nương nương, sau đó cố ý đặt rất nhiều chậu than ở rừng đào, vừa hay hôm nay để cho rừng đào mười dặm nở rộ, phồn hoa như gấm, mong quý nhân ngày ngày hài lòng, tiền đồ như gấm.”
Trong mắt Minh Lan Nhược hiện lên u quang, cười: “Thì ra là bút tích của Đường nhị tiểu thư, thật đúng là rất khí phái.”
Muốn dùng chậu than thúc đẩy hoa đào, vậy không biết phải bao nhiêu chậu than mới có thể làm được, hơn nữa còn phải là than tơ bạc không khói, nếu không khắp rừng là mùi khói than.
Đường tri phủ này thật sự sợ bọn họ không biết lão ta cực kỳ giàu có, khiến hoàng gia xấu hổ?
Thật nên để cho Hoàng đế bệ hạ mắc bệnh nghi ngờ rất nặng đến xem thần tử muốn tạo phản trông như thế nào!
Đáy mắt Thượng Quan Hoành Nghiệp hiện lên vẻ khinh thường, thản nhiên nói: “Đường nhị tiểu thư quả nhiên có lòng.”
Muốn dùng chậu than thúc đẩy hoa đào, sẽ cần không ít thời gian, phải bố trí trước rất lâu.
Đường Bích Quân đây rõ ràng là mừng thọ Đường tri phủ mới thúc giục đào hoa, hiện tại đây là mượn hoa hiến phật, ngược lại đặc biệt vì bồi tội với bọn họ mới tốn nhiều tâm tư như vậy.
Nhưng hắn ta cũng không có ý định vạch trần điều ấy, chỉ lưu tâm tình huống chung quanh.
Đoàn người đi sâu vào rừng đào.
Đường tri phủ lại bị quản gia gọi đi làm việc khác, giữ lại trưởng tử và Nguyễn thị, còn có tử nữ của mình làm bạn với đoàn người Thượng Quan Hoành Nghiệp và Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược nhìn hoa đào rực rỡ, tùy ý nhận lấy cánh hoa, nhẹ giọng nói: “Trăm hoa đua nở, kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra, Đường gia suy diễn những lời này rất đúng chỗ.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất