Minh Lan Nhược khẽ cau mày nhưng Đường Tri Phủ và đám người phía trước xe ngựa lại đang nhìn họ.
Nàng cũng không nhăn nhó, không nhìn tới Kiều Viêm, chỉ dứt khoát vịn vào cánh tay của Thượng Quan Hoành Nghiệp rồi xuống xe.
Trong đôi mắt phượng sắc bén của Thượng Quan Hoành Nghiệp hiện lên ý cười, hắn ta nắm chặt đôi bàn tay thanh tú của nàng, sau đó hắn ta nhìn về phía đám người trong Đường phủ, tùy ý phất tay ra hiệu cho họ đứng dậy.
“Đứng lên đi.”
Đường Lệ Lan là tiểu thư được sủng ái nhất đứng ở phía trước, nét mặt âm trầm nhìn Thượng Quan Hoành Nghiệp đỡ Minh Lan Nhược xuống xe.
Sau đó, ánh mắt nàng ta nhìn về phía đám người đi theo tới, thấy không ít gương mặt quen thuộc.
Nhưng…
Không có Tiểu Diễm Tử!
Sự thất vọng và cơn tức giận bị kìm nén hiện lên trong mắt nàng ta, nàng ta lặng lẽ siết chặt chiếc khăn tay.
Minh Lan Nhược đương nhiên nhìn thấy nét mặt phẫn nộ kia của Đường Lệ Lan nhưng nàng không quan tâm, người viết hết cảm xúc lên trên mặt như Đường Lệ Lan, đại khái là thứ vừa ngu ngốc vừa xấu xí.
Ngược lại là nhị tiểu thư Đường gia Đường Bích Quân càng đáng được nàng quan tâm hơn.
Nhưng bây giờ nhị tiểu thư Đường gia Đường Bích Quân không xuất hiện trong số những người tới nghênh đón, chẳng phải nàng ta cũng là một trong những tiểu thư được sủng ái nhất sao?
“Mời vào.” Đường Tri Phủ cười híp mắt dẫn đường, khuôn mặt mập mạp mỉm cười như Phật Di Lặc.
Thượng Quan Hoành Nghiệp đang muốn dắt Minh Lan Nhược vào trong, một bóng đen cao gầy nhẹ nhàng xẹt tới, thuận thế gạt hắn ta tránh ra một cách ưu nhã.
Kiều Viêm ở bên cạnh Minh Lan Nhược cung kính nói: “Tiểu nương nương, thuộc hạ có chuyện cần bẩm báo.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp không biết tại sao bàn tay mềm mại của cô nương trong tay mình lại đột nhiên rút đi, lòng bàn tay cũng trống rỗng, bên cạnh còn thêm một đại nam nhân chắn giữa hắn ta và Minh Lan Nhược như một bức tường.
Nét mặt hắn ta âm trầm: “Làm càn…”
“Sao vậy, Điện hạ?” Đám người Đường Tri Phủ giật nảy mình.
Thượng Quan Hoành Nghiệp dừng lại, đành phải nuốt xuống cơn giận, khuôn mặt vô cảm dường như đang nhìn Minh Lan Nhược nói chuyện với Kiều Viêm, quay người lạnh mặt nói: “Không có việc gì, đi thôi.”
Minh Lan Nhược nhìn hắn ta mà không nói lời nào, nàng cau mày nói: “Kiều Viêm…”
Ghen tuông cũng phải tùy trường hợp, nàng chỉ đang giả vờ đóng vai phu thê ân ái với Thượng Quan Hoành Nghiệp mà thôi.
Kiều Viêm hơi cong môi: “Thuộc hạ chỉ là muốn nhắc nhở người một câu, căn cứ vào tin tức từ Đông xưởng, Đường Bích Quân này võ nghệ cao cường, thủ đoạn tàn nhẫn, tính toán chi li.”
“Nàng ta có địa vị rất cao trong Đường gia, chỉ đứng sau Đường Tri Phủ, các ca ca ruột thịt của nàng ta cũng thấp hơn nàng ta một cái đầu.”
Minh Lan Nhược nghe vậy thì trầm tư suy nghĩ, phu nhân Đường Tri Phủ là Nguyễn Thị sinh được ba nam và hai nữ, toàn bộ là con chính thê vậy tại sao Đường Bích Quân lại được coi trọng hơn các ca ca của nàng ta?
Kiều Viêm dừng một chút, giọng nói hơi lạnh lùng: “Lần trước nàng ta khinh địch, mới bị đánh mất một cái tai ở chỗ của người, Hồng Môn Yến hôm nay, nàng ta sẽ không bao giờ để người rời đi nguyên vẹn.”
Minh Lan Nhược khẽ giật mình, hóa ra hắn thực sự có chuyện nghiêm trọng muốn nhắc nhở mình.
Trong lòng nàng cảm thấy ấm áp, gật đầu: “Ta biết rồi, ta sẽ cẩn thận, huống chi…”
Nàng lặng lẽ dùng đầu ngón tay chọc vào lòng bàn tay hắn khi không có ai chú ý: “Đây không phải còn có ngươi sao, ngươi sẽ bảo vệ ta đúng không?”
Kiều Viêm nhìn cô nương trước mặt, dung mạo xinh đẹp thanh tú nhưng đôi mắt sáng như sao lại giảo hoạt mê người.
Hắn nhẹ nhàng cười nói: “Đương nhiên rồi, ta sẽ vì tiểu nương nương mà chấp nhận đầu rơi máu chảy, không hề do dự.”
Bầu không khí dày đặc giữa hai người như có như không mang theo chút nóng bỏng lạ thường.
“Này, Minh Lan Nhược, Tiểu Diễm Tử đi đâu rồi?” Đường Lệ Lan không kìm được bước tới rồi kéo lấy cánh tay của Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược lạnh lùng nhìn nàng ta, hất tay áo rộng: “Hỗn xược! Tên của bản Vương Phi là để ngươi gọi sao?”
Đường Lệ Lan sững người trong giây lát, nữ nhân trước mặt có ánh mắt lạnh lùng, trong một khắc đó, nàng không còn vẻ bình dị gần gũi nữa, toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng và cao quý, đó là phong thái được nuôi dưỡng bởi gia đình quý tộc trăm năm.
So với một công chúa nhà giàu mới nổi như nàng ta đúng thật khác nhau hoàn toàn, thương hộ nữ kia bỗng dưng trở thành người mà nàng ta không thể mạo phạm được.
Nàng ta không tự chủ được mà buông lỏng ngón tay, trong lòng nảy sinh ghen tị và không cam tâm.
Nàng ta cắn răng hỏi: “Minh phi, người giấu thân phận, cho nên ta không biết thân phận của người và Tần vương Điện hạ, tục ngữ nói, kẻ ngu dốt không có tội, ta cũng chỉ là muốn biết Tiểu Diễm Tử đã đi đâu rồi mà thôi.”
Nếu Tiểu Diễm Tử là đệ đệ của Minh Lan Nhược, vậy thì hắn cũng là quý tộc trong kinh thành!
Hắn và công chúa Đông Bắc Cương như nàng ta miễn cưỡng cũng coi như đủ tư cách.
Những lời nhục nhã nàng ta chạy theo dân đen của Đường Bích Quân, đúng là không thể tin được!
Minh Lan Nhược nhìn thấy đối phương đang nói chuyện với nàng trong khi kìm nén tính khí, trái ngược với bản chất của mình, trong mắt hiện lên một tia kỳ lạ, chẳng lẽ Đường Lệ Lan thật sự bị Tiểu Diễm Tử hấp dẫn.
Nàng không khỏi nhìn sang Kiều Viêm đang đứng một bên, ánh mắt có chút hả hê, nhìn món nợ tình mà phân thân của hắn gây ra này!
Kiều Viêm nhìn Đường Lệ Lan rồi nói một cách bình tĩnh: “Không biết Đường Tam tiểu thư tìm Tiểu Diễm Tử công công có việc gì?”
Một chiếc búa nặng thình lình nện Đường Lệ Lan đến cứng đờ, nàng ta không dám tin nhìn về phía Kiều Viêm: “Ngươi nói cái gì… cái gì…”
Công công?
Kiều Viêm nhướng mày: “Tiểu Diễm Tử là chỉ huy sứ đồng tri của Đông xưởng, giống như ta, lần này ta được Thiên Tuế Gia ra lệnh cải trang và bảo vệ Minh Phi nương nương.”
Đường Lệ Lan loạng choạng hai bước, một gương mặt cũng được coi là xinh đẹp, giờ đây lại lúc trắng, lúc xanh, lúc đỏ.
Nàng ta ôm ngực, đầu óc hoàn toàn trống rỗng… vậy nghĩa là, nàng ta cứ theo mông một tên thái giám đê tiện?
“Sao ngươi dám… sao ngươi dám dùng thái giám đê tiện như nô lệ để sỉ nhục và trêu đùa ta, ta đường đường là thứ nữ của Tri Phủ? Sao ngươi dám… ngươi dám?”
Đường Lệ Lan đỏ mắt nhìn nàng với ánh mắt giận dữ tràn đầy nhục nhã và căm ghét.
Gương mặt Minh Lan Nhược nhanh chóng tối sầm lại, đê tiện? Nô lệ?
Sao nữ nhân này dám xúc phạm người của nàng như vậy!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất