Đỉnh đầu cài mũ miện tử kim trân châu, khác với nam quan, nữ quan còn lớn hơn, hơn nữa còn được khảm thêm một viên trân châu cực to, hai bên phải trái còn có hai dải tua rua dài màu vàng đỏ và thủy tinh tím rủ xuống vai.
Mũ miện đi kèm với cung trang màu tím nhạt làm bằng lụa tơ tằm ôm sát eo nàng vừa thanh lịch vừa mang chút khí phách khiến cho khuôn mặt thanh tú của nàng trở nên nổi bật hơn.
Minh Lan Nhược chống cằm lười nhác cười: “Vừa thoái mái lại vừa đẹp, Kiều Viêm ơi Kiều Viêm, tay nghề của ngươi còn tốt hơn cả Xuân Hòa nữa.”
Nghe ra nàng cố ý chế nhạo mình, hắn chỉ cười nhạt rồi bưng cháo điểm tâm sáng lên cho nàng: “Tinh thần của tiểu nương nương không được tốt, búi tóc chặt quá sẽ không thoải mái, ăn chút đồ thanh đạm đi.”
Minh Lan Nhược cắn môi, trong đôi mắt hắc bạch phân minh tràn đầy oán khí nghiến răng nghiến lợi cười: “Tinh thần ta không tốt chẳng phải là tại ngươi sao!”
Cái tên hỗn trướng kia không biết lôi từ đâu ra một quyển [phẩm hoa đối thực lục] còn sót lại của một đại thái giám thời trước, cố chấp thử từ trang đầu tới trang cuối một lượt, may mà quyển sách đó rất mỏng chứ không hôm nay nàng đừng hòng rời khỏi giường!
Kiều Viêm ôn nhu cười nhìn nàng phát giận, dùng muỗng đút cháo cho nàng: “Chờ thân thể Đốc chủ tốt lên rồi thì sẽ không cần dùng mấy thủ đoạn không thể tả đó lấy lòng Tiểu nương nương, ngài cũng không cần phải lo lắng Đốc chủ không nghỉ ngơi tốt nữa, Tiểu nương nương vẫn nên nhanh chóng trị hết bệnh cho Đốc chủ đi thôi.”
Minh Lan Nhược không biết nói gì thêm, lấy lòng nàng? Hay là lấy lòng hắn đây?
Thôi! Nàng mới nói hắn có hai câu mà nhân gia có một vạn câu chờ dỗi nàng.
Hơn nữa vị này lòng dạ hẹp hòi vẫn còn đang ghi thù những người lúc trước nói hắn không nghỉ ngơi tốt đấy, còn thuận thế bắt nàng nhanh chóng trị liệu cho hắn nữa.
Nàng hừ nhẹ một tiếng ngậm cái muỗng, hàm hồ nói: “Việc này không gấp được!”
Kiều Viêm cười nhẹ, đầu ngón tay lau chút cháo dính bên khóe môi nàng: “Thuộc hạ đã biết.”
Không sao hết, hắn sẽ khiến nàng phải nhanh chóng chữa trị cho hắn.
…
Chờ tất cả mọi người thu thập thỏa đáng xong, khi Minh Lan Nhược ra khỏi cửa đúng lúc thấy hai người Trần Ninh và Cảnh Minh đang phân cao thấp trừng mắt nhìn nhau.
Nói đúng hơn thì Trần Ninh là âm trầm, còn Cảnh Minh là khinh bỉ.
“Các ngươi làm sao vậy?” Minh Lan Nhược hỏi.
“Không sao!” Hai người Trần Ninh và Cảnh Minh đồng thời lên tiếng, sau đó lại trừng mắt nhìn nhau một cái rồi cùng lúc quay mặt đi.
Minh Lan Nhược buồn bực, hai người này bị sao vậy? Ngày thường làm đồng liêu cũng khá ổn mà.
Trần Ninh lớn hơn ba tuổi, là một người trầm ổn nội liễm, sao có thể kết thù với một cô nương có hơi ngốc như Cảnh Minh được nhỉ?
Nhưng rõ ràng nàng có nhìn thấy ánh mắt tức giận khi Trần Ninh nhìn Cảnh Minh mà.
Không đợi nàng suy nghĩ thêm, giọng Thượng Quan Hoành Nghiệp ở dưới lầu không kiên nhẫn gọi: “Đã là giờ nào rồi mà sao vẫn còn chưa xuống nữa thế!”
Minh Lan Nhược không đoán mò nữa, dù sao cũng chả phải chuyện gì lớn, nếu không với tính tình nóng như Cảnh Minh đã sớm vác đao chém người rồi.
Nàng nhìn mọi người xung quanh một vòng: “Đi thôi, hôm nay ở trong phủ đệ của Đường Tri phủ mọi người phải cần thận hành động, tất cả làm theo kế hoạch đã định.”
Mọi người đồng thời ôm quyền: “Vâng!”
Minh Lan Nhược dẫn người xuống lầu.
Trên cầu thang hẹp hòi, Trần Ninh dứt khoát lạnh mặt ôm kiếm đi trước, Cảnh Minh thấy hắn ta như vậy thì giận điên lên.
Lúc trước hắn ta hố nàng ấy khiến nàng ấy chịu thiệt thòi lớn, người này không những không xin lỗi nàng ấy mà còn tỏ vẻ nàng ấy chẳng phải là “Người tốt” nữa?
Cái quái gì vậy?
Nàng ấy nghẹn một hơi, nhanh chóng bước theo hai bước, thừa dịp lúc mọi người không chú ý thì giơ tay lên nhéo mạnh vào phần thịt sau lưng dưới eo ba tấc của hắn ta!
Trần Ninh cảm thấy chỗ hôm qua bị con chó cái dữ kia nhéo mạnh vừa đau vừa ngứa khiến hắn ta cứng người!
Hắn ta còn chưa kịp phục hồi từ trong khiếp sợ thì thịt trên một bên mông khác cũng gặp họa theo.
“Sh…” Hắn ta không kiềm nổi rên một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo liếc Cảnh Minh một cái, làn da màu mật cũng vì bực bội mà đỏ bừng lên.
Cảnh Minh cười lạnh một tiếng, dùng môi ngữ không tiếng động khiêu khích: “Sao nào? Trinh tiết của ngươi khó giữ được nhỉ? Đáng đời ngươi!”
Nói rồi nàng ấy vung bím tóc đắc ý đi xuống lầu.
Chuyện này vẫn chưa xong đâu!
Nếu Trần Ninh không bưng trà rót nước nhận sai với nàng ấy thì nàng ấy thấy người lần nào sẽ nhéo mông hắn ta lần đó!
Sắc mặt Trần Ninh phức tạp một lời khó nói hết, xụ mặt đi xuống.
Nữ nhân này còn dùng nội lực nhéo hắn ta, vừa đi đường một cái là sẽ kéo theo đau nhức trên mông nhưng lại không đến nỗi bị thương, đã thế chỗ bị thương lại còn là nơi đó khiến hắn ta có khổ không thể nói, không có biện pháp cáo trạng!
Ai nói Cảnh Minh khờ, có mà là một con chó cái đang giận dữ thì có!
…
Phủ đệ của Đường Tri phủ.
“Tham kiến Điện hạ.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp dẫn Minh Lan Nhược đến phủ đệ của Đường Tri phủ.
Đường Tri phủ đã chờ bọn họ ở ngoài cửa từ sớm, vừa thấy xe ngựa của bọn họ đã nhanh chóng cung kính hành lễ.
Bên trái lão ta là một đám thiếu gia của Đường gia, bên phải lại là phu nhân, các di nương và các tiểu thư lớn bé trong nhà, một đám người chen chúc nhau.
Hôm nay Thượng Quan Hoành Nghiệp đầu đội mũ miện Nhị Long Diễn Châu, thân mặc văn bào màu trắng ngà với hoa văn sóng biển, bên hông là thắt lưng bằng ngọc bích, phong thái rạng rỡ, mặt mũi như ngọc, toàn thân toát ra khí thế của một hậu duệ quý tộc.
Khiến những tiểu thư tuổi hơi lớn chút nhìn tới mức hoảng hốt, đỏ mặt ngượng ngùng.
Minh Lan Nhược ở trên xe nhìn thấy vậy thì âm thầm cười nhạo, có phải kiếp trước nàng cũng là một trong số những người này hay không?
Nàng đang chuẩn bị xuống xe thì đột nhiên nhìn thấy Thượng Quan Hoành Nghiệp vươn tay ra với nàng.
Nàng sửng sốt một lúc, liếc nhìn tên thị vệ Hắc Y đang cưỡi ngựa đuổi theo nàng, hắn đang nhìn nàng qua chiếc mặt nạ với nụ cười nửa miệng.
Minh Lan Nhược ngoan ngoãn đưa tay cho Cảnh Minh, muốn vịn vào Cảnh Minh để xuống xe.
Nhưng không ngờ Thượng Quan Hoành Nghiệp đã sớm có chuẩn bị, đưa tay nắm lấy tay nàng, lại còn tiến lên một bước đỡ lấy cánh tay nàng: “Vương Phi cẩn thận.”
Minh Lan Nhược lạnh lùng nhìn hắn ta: “Ngài làm gì vậy? “
“Ta và nàng là phu thê ân ái, bây giờ muốn tỏ ra xa lạ trước mặt Đường Tri Phủ sao?” Thượng Quan Hoành Nghiệp hạ giọng, lạnh lùng nói vào tai nàng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất