Minh Lan Nhược - FULL

Tưởng hắn ta không nghe ra sao? Bề ngoài thì nàng xin lỗi nhưng trên thực tế thì đang mắng hắn ta là cầm thú.
Thượng Quan Hoành Nghiệp châm chọc nói: “Nếu như bản vương là cầm thú, cữu cữu nuôi kia của nàng là cái thứ gì, còn không bằng cầm thú!”
Minh Lan Nhược nghiêng đầu ngẫm nghĩ, liếc nhìn “Kiều Viêm” mang bộ dạng thủ vệ ở cách đó không da, vô cùng tán đồng: “Đúng vậy, cữu cữu ngài ấy đúng là không bằng cầm thú.”
Câu này lại mắng đúng rồi đấy.
“Thượng Quan Hoành Nghiệp: “…”
Người nào đó không bằng cầm thú, thính lực cực tốt: “Ha ha.”
“Được rồi, điện hạ không cần nóng vội, ngày mai không phải là thọ yến của Đường tri phủ sao?” Minh Lan Nhược nhẹ nhàng vỗ lên vai Thượng Quan Hoành Nghiệp, hiếm khi lộ ra nụ cười dịu dàng.
Hiếm khi nàng cho hắn ta sắc mặt tốt.
Thượng Quan Hoành Nghiệp vốn dĩ nên có tâm trạng tốt cơ nhưng bây giờ lại bị nàng cười đến mức da đầu tê dại, đáy lòng sinh ra dự cảm không lành.
“Nàng muốn làm gì?”
Trong lòng Thượng Quan Hoành Nghiệp vang lên hồi chuông báo động: “Nhưng ta nói cho nàng biết, ta sẽ không làm những chuyện không nằm trong khả năng của mình!”
Minh Lan Nhược cười như dỗ dành một đứa trẻ, nói: “Điện hạ yên tâm, đây nhất định là chuyện quen thuộc với ngài.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn nụ cười hiền lành tươi sáng của nàng, bỗng nhiên sửng sốt, đã lâu rồi hắn ta mới thấy nàng cười cởi mở như vậy với hắn ta.
Ngày thường không đối chọi gay gắt thì sẽ là lạnh lùng đến cùng.
Tâm tình hắn ta có hơi phức tạp nhưng cuối cùng Minh Lan Nhược vẫn không nói cho hắn ta biết chân tướng.
Nàng rời đi cùng với người thị vệ mặc áo đen tên là Kiều Viêm kia.
“Tần Vương điện hạ vẫn đang nhìn tiểu nương nương.” Kiều Viêm đi theo Minh Lan Nhược, giống như một thị vệ riêng hoàn hảo.
Minh Lan Nhược nheo mắt nhìn hắn: “Ồ, sau đó thì sao?”
Đôi mắt phượng sau chiếc mặt nạ của Kiều Viêm lạnh lùng và u ám nhưng nụ cười lại dịu dàng và thành thật: “Thuộc hạ nghi ngờ rằng ngài ấy có thể là chưa hẳn nguyện ý làm việc theo ý của người.”
Minh Lan Nhược nhìn hắn, mắt hơi nheo lại: “Ồ, ngươi biết ta muốn yêu cầu ngài ấy cái gì sao.”
Rõ ràng là không muốn nói câu này với ta phải không?
Bị giới hạn trong một vai trò nên đốc chủ đại nhân không thể nói những lời không hay đó, thật là thú vị.
Này coi như quá kính nghiệp, hay là tự mua dây buộc mình nhỉ?
Nàng lặng lẽ cong môi.
“Đại khái có thể đoán được rồi.” Hắn đột nhiên tiến lên một bước, ghé sát vào tai nàng, nhẹ nhàng thốt ra sáu chữ: “Người muốn để hắn ta dùng sắc dụ?”
Minh Lan Nhược vô thức lùi lại một bước, hơi thở nóng rực của hắn quá áp bức, hắn cũng hiểu quá rõ điểm yếu và nhạy cảm của cơ thể nàng ở đâu.
Nàng khịt mũi nhẹ nhàng: “Được rồi, vệ trưởng Kiều thực sự là một người thông minh nhưng bây giờ phải làm phiền người thông minh hãy thay ta đi kiểm tra hiện trường phát cháo, ta muốn đến bếp sau xem qua. “
Hắn vẫn nên cách xa nàng chút đi!
Người này đại khái đã nhìn ra, nàng không thể cưỡng lại trước màn trình diễn “Kiều Viêm” của hắn, luôn cố gắng dùng thủ đoạn của Kiều Viêm để quyến rũ nàng.
Nếu nàng thực sự cắn câu, hắn dường như hơi không vui, tự ghen tị với chính mình,
Nếu nàng không mắc câu, hắn cũng sẽ âm thầm khó chịu.
Tính cách của người này cũng không biết là khó chịu kỳ quặc thế nào, rảnh đến hoảng!
Đưa mắt nhìn Minh Lan Nhược đi xuống lầu, hắn cong đôi môi mỏng đỏ tươi, quay về gian phòng của mình.
“Chủ tử gia, đây là báo cáo điều tra trên núi của Minh Quốc Công đã mất tích và của Tần Vương, những thứ ăn thịt người da vàng đó có vấn đề, hẳn là đã được con người nuôi dưỡng. Đúng rồi, ngoài ra còn có hồ sơ mật về các cuộc gặp mặt giữa Cẩm Y Vệ của Đông Bắc Cương và Hắc Liêu Tri Phủ trong những năm qua cũng đã sắp xếp xong hết.”
Tiểu Tề Tử đã đợi hắn trong phòng từ sớm rồi đưa tất cả văn kiện lên cho hắn.
Kiều Viêm ngồi xuống, gỡ mặt nạ ra.
Nhưng ngay tức thì, khí chất và phong thái của hắn đã thay đổi, những dịu dàng, trung thực và khiêm tốn cũng đã biến mất, khí tức giữa hai đầu lông mày của hắn sắc bén và lạnh lùng, áp lực xung quanh rất nặng nề.
Kinh nghiệm nhiều năm phê duyệt tấu chương và xử lí chính sự khiến hắn đọc qua tất cả các báo cáo và thông tin mật cực kì nhanh.
Đôi mắt lạnh lùng thâm trầm của hắn hơi nheo lại, trong lòng bỗng có một suy đoán, sau đó thấp giọng bàn giao cho Tiểu Tề Tử một số việc.
Ở tầng dưới, Minh Lan Nhược ở trong bếp nhìn mọi người đang bận rộn một hồi.
Nàng bỗng dưng mở miệng…
“Đúng rồi, ngày mai chính là sinh thần của Hắc Liêu Tri Phủ đại nhân, ta cần một người nấu ăn giỏi cùng ta đi đến phủ đệ Tri Phủ, phục vụ ngài ấy một số món ăn từ kinh thành, có ai nguyện ý đi cùng ta không? “
Trong bếp có khoảng bảy tám người mới được thuê để giúp việc, cả nam lẫn nữ, lúc này, bọn họ đột nhiên nghe được lời nói của Minh Lan Nhược.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Tuy rằng bọn họ nấu nướng giỏi, có một ít kỹ năng nấu nướng cũng khá tốt nhưng vào phủ đệ Tri phủ, đối với dân nghèo, đó là đầm rồng, hang cọp!
Bọn họ nào dám tùy tiện vào! Huống chi vị Minh Phi nương nương này đã làm Nhị tiểu thư bảo bối của Tri Phủ đại nhân bị thương, lỡ đâu Tri Phủ đại nhân bày Hồng Môn Yến để trả thù thì làm sao?
Nói không chừng bọn họ cũng sẽ bị chôn cùng!
Minh Lan Nhược cũng không lo lắng, mỉm cười: “Không sao đâu, đừng lo lắng, hãy suy nghĩ kỹ, buổi tối ta quay lại thì các người báo lại cho ta.”
Nàng đang định rời đi thì đột nhiên có người giơ tay: “Minh Phi nương nương, cái đó…”
“Sao vậy? “ Nàng nhìn nữ tử trung niên phía sau đang giơ tay lên.
“Nô tỳ muốn hỏi… Đi đến phủ đệ Tri phủ có phần thưởng gì thêm không?”
Nữ tử kia trông mệt mỏi, giữa hai lông mày có cảm giác sợ hãi rụt rè mà co lại, còn có một vết sẹo khó thấy, có vẻ như nữ tử ấy đã dùng hết can đảm để giơ tay hỏi.
Nhưng cũng là hỏi ra tiếng lòng của tất cả những người làm thuê, mọi người cũng vểnh tai lên nghe.
Minh Lan Nhược nhìn nàng ta, dịu dàng mỉm cười: “Đúng vậy, sẽ có ban thưởng, thêm mười lượng bạc và hai ký thịt.“
Phần thưởng mười lượng bạc và hai ký thịt nghe có vẻ không nhiều cũng không ít, nếu chỉ đến nhà một người bình thường phụ bếp trong một ngày thì đúng là hời, tương đương với lương bổng một tháng.”
Nhưng đi đến Tri Phủ đầm rồng hang cọp đó, có hơi vô ích, đám người có chút do dự.
Minh Lan Nhược cũng không ép buộc, nàng chỉ cười rồi rời đi.
Nàng quay người đi lên lầu, nói với Cảnh Minh: “Hãy để mắt tới những người đó, xem ai đi ra cửa để báo tin.”

Ads
';
Advertisement