Không ngờ lại lén lút dẫn đoàn người Minh Lan Nhược, Thượng Quan Hoành Nghiệp vào trong phủ đệ ở mấy ngày liền.
Nếu như không phải sau đó người truy tìm tung tích của Tần Vương phát hiện ra khác thường, không biết cái thứ ngu xuẩn như nàng ta muốn làm cái gì.
Khuôn mặt tươi cười như phật Di Lặc của Đường tri phủ cuối cùng cũng nhíu mi tâm lại: “Lệ Lan lương thiện, bị bọn họ mê hoặc, cho rằng bọn họ là ân nhân cứu mạng thật.”
Tam nữ nhi của ông ta Đường Lệ Lan trở về trước, không ngồi xe ngựa, những đám sơn tặc ngu xuẩn kia, không biết đó là nữ nhi của ông ta, mới dám động thổ trên đầu thái tuế.
Nhưng rõ ràng là đám người Tần Vương kia sau khi biết thân phận của Đường Lệ Lan, lợi dụng Đường Lệ Lan ấn náu vào trong thành Hắc Liêu và phủ đệ của ông ta.
“Ha ha, Đường Lệ Lan lương thiện? Căn bản là nàng ta nhìn trúng khuôn mặt của nam nhân kia, mới làm ra những chuyện này.” Cả khuôn mặt Đường Bích Quân lạnh tanh nói.
Chuyện trọng phủ đệ không có gì mà nàng ta không biết. Đường Lệ Lan đuổi theo một tùy tùng thiếu niên áo đỏ trong đội ngũ của phủ Tần Vương, thật sự đã làm mất hết mặt mũi của Đường gia rồi.
Không ngờ lại nhìn trúng một tiểu tử thân phận thấp hèn, loại thiếu niên đó dù có đẹp hơn nữa, chơi đùa thì cũng thôi đi.
Nhưng cái thứ ngu xuẩn Đường Lệ Lan lại lẽo đẽo theo sau mông đối phương, không có một chút rụt rè nào của quý nữ.
Đường tri phủ cười bồi thêm vào nói: “Bích Quân, Lệ Lan không giống con, con nhìn tên là biết rồi, tên của con đến từ Bích Thành Nguyên Quân, đó là tên của Chân Nữ thần của Đạo gia, vi phụ và nghĩa phụ của con ai cũng hy vọng con làm chuyện lớn, tương lai phân chia thiên hạ, con chính là nữ chư hầu một phương.”
“Nhưng Lệ Lan chỉ là một gốc hoa mảnh mai yếu ớt, ta cũng chỉ hy vọng con bé làm người nhàn tản giàu có, cũng may quyền hạn của con bé có hạn, mấy ngày đó đám người Tần Vương cũng chỉ có thể đi loanh quanh phần ngoài của phủ đệ, không điều tra được cái gì.”
Sự che chở của Đường tri phủ dành cho Đường Lệ Lan khiến cho ánh mắt của Đường Bích Quân lạnh lẽo tối tăm.
Nàng ta chơi đùa ngọc bội trong tay, lạnh lùng nói: “Phụ thân, con biết người sủng ái Mẫu Đơn di nương, đương nhiên cũng sủng ái tam muội nhưng nếu như nàng ta làm lỡ đại sự của chúng ta, con cũng sẽ không tha cho nàng ta, đạo lí đại nghĩa diệt thân, còn là người dạy cho con đấy.”
Đường tri phủ nhanh chóng gật đầu, tiếp tục bồi thêm nụ cười: “Vi phụ biết, vi phụ hiểu!”
Đường Bích Quân lúc này mới thản nhiên đứng dậy: “Con đi trước đây.”
“Phải cẩn thận vết thương.” Đường tri phủ nhanh chóng đứng dậy dẫn đường, ân cần quan tâm.
Đường Bích Quân có hơi không kiên nhẫn nhưng vẫn gật đầu: “Biết rồi.”
Đưa mắt nhìn Đường Bích Quân đi xa, trong mắt Đường tri phủ lóe lên ánh sáng khó lường, dặn dò người bên cạnh: “Dặn dò Mẫu Đơn phu nhân và tam tiểu thư, gần đây đừng tiếp xúc với nhị tiểu thư, nhìn thấy nhị tiểu thư là phải tránh đi.”
Đứa trẻ Bích Quân này không dễ chọc đâu, nàng ta bị đứt mất một bên tai, xem như hủy dung mất một nửa rồi, ngọn lửa tăm tối trong người tạm thời không có chỗ để phát tiết, chỉ sợ sẽ chuyển sự phẫn nộ lên người Đường Lệ Lan đã từng yểm hộ Tần Vương vào thành.
Mẫu Đơn phu nhân là ái thiếp của ông ta, Đường Lệ Lan đương nhiên là nữ nhi ông ta thương yêu nhất.
“Vâng.” Tùy tùng bên cạnh ông ta kính cẩn nói.
…
Ở bên phía khách điếm
Liên tiếp mấy ngày, dưới tình hình canh phòng tử thủ nghiêm ngặt, cửa hàng cháo không xảy ra náo loạn gì lớn.
Mọi thứ rất bình thường.
Bởi vì nàng và Thượng Quan Hoành Nghiệp ở đây, tri phủ thành Hắc Liêu không thể làm gì bọn họ.
Vì vậy nạn dân dám đến nhận lương thực càng ngày càng nhiều, đến mức có người dám mạo hiểm không tuân theo quy định bảy ngày nhận lương thực một lần của tri phủ Hắc Liêu, lén lút cứ cách vài ngày lại đến nhận cháo một lần.
Dù gì một bát cháo loãng làm sao có thể chịu đựng qua được bảy ngày đói.
Người tri phủ Hắc Liêu phái ra cũng nhận thấy có nạn dân không tuân thủ quy định nhưng đại nhân cấp trên không lên tiếng ra tay trừng phạt nạn dân vi phạm quy định, bọn họ cũng chỉ có thể án binh bất động.
“Ban đầu hai ta đánh cược trong vòng ba ngày nàng có thể điều tra ra nguyên nhân nạn dân dị thường, nàng làm được rồi, vậy nàng muốn ta làm gì?” Thượng Quan Hoành Nghiệp đứng ở cửa sổ tầng hai, nhìn nạn nhân xếp hàng dài nhận lương thực, bất ngờ hỏi.
Minh Lan Nhược cong đôi mắt sáng: “Tần Vương điện hạ lại nhớ rõ đấy.”
“Ta không muốn nợ nàng, để nàng lấy lời của một đống nam tử thích bội tình bạc nghĩa, phụ bạc lòng thành ra nói chuyện.” Thượng Quan Hoành Nghiệp cười lạnh một tiếng.
Hắn ta cũng khá tò mò, nàng muốn mình làm gì.
Minh Lan Nhược cười cười: “Không, ta tin điện hạ ở phương diện này rất có tín nghĩa.’
Tuy Thượng Quan Hoành Nghiệp thủ đoạn độc ác nhưng điểm khác biệt lớn nhất giữa hắn ta và Thượng Quan Vũ là hắn ta là tiểu nhân thực sự, khinh thường ngươi, chỉ xem ngươi là thứ để lợi dụng có thể hao tổn nhưng cứ muốn hố ngươi đến cùng.
Ví dụ, nàng ở kiếp trước.
Nhưng nếu như hắn ta đã công nhận bản lĩnh thật sự của ngươi, xếp ngươi vào đồng bọn hợp tác thì lại rất có nghĩa khí.
Kiếp này, nàng tin rằng hắn ta rất muốn xếp nàng vào đồng bọn có thể hợp tác.
Lời nói của Minh Lan Nhược khiến cho đôi mắt phượng của Thượng Quan Hoành Nghiệp hơi giật, bỗng nhiên nheo mắt nhìn chằm chằm vào nàng: “Sao nào, nàng rất hiểu ta à?”
“Hiểu rõ thêm một chút về đồng bọn hợp tác, không phải là điều đương nhiên sao?” Minh Lan Nhược thản nhiên nói.
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn thật sâu vào nàng, đột nhiên cà lơ phất phơ cười nhạo một tiếng: “Ta còn tưởng rằng ban đầu Minh phi nương nương vì để tiếp cận ta, đã âm thầm điều tra không ít.”
Minh Lan Nhược nghẹn lại, nàng thật sự không có cách nào phủ nhận, kiếp trước vì để tiếp cận hắn ta, đúng thật là đã dùng đủ mọi thủ đoạn thu thập tất cả mọi thứ liên quan đến Tần Vương.
Lại thêm kiếp trước cũng xem như là tình nhân trong bóng tối của hắn ta, làm sao có thể không hiểu hắn ta.
Nàng ngưng lại một chút, mới có tinh thần phỉ nhổ nói: “Ồ, lúc đó mắt mù, không có mắt nhìn người, coi nhầm cầm thú là người, vậy mới đuổi theo phía sau cầm thú, điện hạ thứ lỗi.”
May mà đời này sau khi trọng sinh, từ đầu đến cuối, nàng luôn sạch sẽ chỉ cho đại thái giám của nàng, không để cho đám cầm thú dính vào bên cạnh một chút nào.
Lần này đến lượt Thượng Quan Hoành Nghiệp bị tức cười: “Minh Lan Nhược, nàng con mẹ nó quay lại mắng người đấy à.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất