Cảnh Minh gật đầu: “Vâng.”
Buổi tối, đúng là đã có hai người đến gặp Minh Lan Nhược, một thiếu niên trẻ tuổi và một nữ tử trung niên có vết sẹo trên mặt.
Cả hai đến tỏ ý muốn ngày mai vào bếp phụ giúp.
Minh Lan Nhược nói với thiếu niên rằng mình đã chọn được người, thiếu niên rời đi trong tâm trạng bất an và có chút buồn bã.
Trần Ninh cầm kiếm cười lạnh: “Người của Đường Tri Phủ lần trước đã hối lộ hắn ta để đánh thuốc mê nhưng cuối cùng hắn ta không dám, lần này không biết mục đích của Đường Tri Phủ là gì mà hối lộ để hắn ta theo chúng ta vào phủ đệ Tri phủ nấu ăn.”
Minh Lan Nhược bình tĩnh nói: “Cho dù mục đích là gì, hắn ta cũng không thể thực hiện được.”
Bởi vì mục đích của nàng lần này không phải là chọn người đi cùng nàng đến phủ đệ Tri phủ để nấu ăn, mà là… một người đến báo danh.
Nàng nhìn nữ tử trung niên gầy gò, gù lưng bước qua cửa, khẽ mỉm cười, đôi mắt nàng ta như những vì sao lấp lánh ánh sáng mờ ảo của trí tuệ và sự khôn ngoan.
“Minh Phi nương nương.” Nữ tử kia khiêm tốn khom mình mà hành lễ, thấp giọng nói: “Tay nghề của dân nữ không tệ, sẵn lòng cùng ngươi đến phủ đệ Tri phủ chuẩn bị đồ ăn.”
Minh Lan Nhược dùng đầu ngón tay trắng nõn mềm mại nghịch hạt ngọc trong tay: “Ngươi là Hồng tỷ phải không?”
Nữ tử đó kính cẩn gật đầu, trên người mặc bộ quần áo tồi tàn, giống như tất cả những nông phụ lưu lạc trên đường: “Vâng, thưa nương nương.”
Minh Lan Nhược cười cười: “Hồng tỷ muốn theo ta tiến vào phủ đệ Tri phủ, đâu chỉ là muốn phụ giúp ta làm đồ ăn dâng cho Tri phủ đại nhân đâu, còn có ý định hạ độc hoặc ám sát luôn Tri phủ đại nhân nữa mà?”
Hồng tỷ cứng đờ, bà ta run lẩy bẩy lùi hai bước, mờ mịt không biết làm sao: “Nương nương… đang nói gì vậy, trượng phu trong nhà dân phụ bệnh nặng, rất cần tiền, cho nên mới muốn cùng người vào phủ đệ Tri phủ…”
Chưa kịp nói xong, Trần Ninh đột nhiên giơ tay lên, phóng những mũi tên sắc bén mang theo sát khí nồng đậm bay thẳng về phía Hồng tỷ.
Hồng tỷ né tránh theo bản năng, phi tiêu xuyên qua cánh cửa gỗ!
“Dang!” Một âm thanh kim loại chói tai khiến Hồng tỷ sững người.
Đáng lẽ bà ta không nên né tránh ám khí! Bại lộ rồi!
Bà ta đột nhiên dùng tay phải rút phi tiêu ra và ném mạnh vào Trần Ninh, buộc Trần Ninh phải chống trả.
Cùng lúc đó, tay trái của bà ta rút lấy chiếc roi mềm quanh eo, quất mạnh về phía Minh Lan Nhược!
Minh Phi nương nương tuy rằng thủ đoạn thông minh tàn nhẫn nhưng rõ ràng nàng không có võ công!
Nhưng Minh Lan Nhược chỉ nheo lại đôi mắt sáng như sao, cười khúc khích, chậc, xem ra nàng thật sự trông yếu đuối dễ bắt nạt như vậy.
Bỗng nàng hơi xoay người, cả người giống như mỹ nhân ngư với đôi tay trơn trượt, nhanh nhẹn tránh được ngọn roi hung hãn.
Cơ hội đắc thủ duy nhất đã bị mất, Hồng tỷ biết điều này không tốt, đang định trốn thoát qua cửa sổ.
Cảnh Minh bỗng dưng bay lên, song đao hung mãnh của nàng ấy đã chặn đường thoát của bà ta. Nàng ấy còn đá mạnh vào ngực bà ta một cước.
Hồng tỷ bị đạp mạnh lăn trên mặt đất đất, chật vật phun ra một ngụm máu: “Khụ!”
Khi bà ta ngồi dậy, hai thanh đoản đao đã lặng lẽ duỗi ra từ phía sau cổ rồi ghì chặt vào cổ họng… sát khí nghiêm nghị.
Hai mắt Hồng tỷ hơi mở to: “Phục ma đao pháp? Tổng giáo đầu tám mươi vạn biên quân Quan Duyệt Thành là gì của ngươi!”
Cảnh Minh hoàn toàn không để ý tới bà ta, ánh mắt hung ác khát máu: “Người trong Xích Huyết, chĩa vũ khí vào chủ nhân sẽ bị coi là kẻ phản bội, giết không thương tiếc!”
Nữ nhân này vừa rồi lại dám hạ sát đại tiểu thư!
Hồng tỷ sửng sốt, cười khẩy nhổ ra máu, khinh thường nói: “Đông Bắc Xích Huyết ta đây nhận người khác ngoài Tiêu Soái và mấy vị tướng quân là chủ tử của ta từ bao giờ vậy?”
“Ngươi…” Minh Lan Nhược nhíu mày đang chờ nói chuyện.
Trần Ninh bỗng nhiên hướng Minh Lan Nhược ra hiệu: “Đừng lên tiếng!”
Đúng thật, không lâu sau, có tiếng gõ cửa, “Kiều Viêm” dịu dàng mà nói giọng trầm thấp: “Tiểu nương nương, thuộc hạ đã chuẩn bị nước nóng cho người, đã đến giờ tắm rồi, xin hãy mở cửa.”
Mọi người trong phòng đột nhiên cứng đờ, nét mặt thay đổi.
Nhóm người Minh Lan Nhược, Trần Ninh đưa mắt nhìn nhau, cả người căng thẳng tựa như thứ bên ngoài cửa không phải người, mà là ma quỷ vô danh.
Minh Lan Nhược hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, ho nhẹ một tiếng: “Ta đang thảo luận thực đơn ngày mai đến phủ đệ Tri phủ, không có thời gian, ngươi khiêng nước ấm vào phòng ngươi, tắm trước đi!”
“Kiều Viêm” bên ngoài cửa khẽ nheo mắt, thản nhiên nói: “Thuộc hạ có việc muốn bẩm báo.”
Minh Lan Nhược nhíu mày, hắn đã phát hiện ra gì rồi sao?
Nàng liếc nhìn Trần Ninh và Cảnh Minh rồi lại khẽ nâng cằm về phía Hồng tỷ.
Trần Ninh lập tức ngồi xổm xuống, nhìn Hồng tỷ đang bị bắt giữ dưới đất, lạnh lùng dùng khẩu hình miệng im lặng nói mấy câu.
Hồng tỷ hơi trừng lớn mắt, ánh mắt có chút do dự, cuối cùng vẫn gật đầu.
Nửa khắc sau, Kiều Viêm mới nhìn thấy cửa phòng trước mặt mình mở ra.
Cảnh Minh đứng ở cửa, không có biểu cảm gì chỉ nhìn hai thùng nước ấm lớn bên cạnh hắn ta rồi lại nhìn hắn ta: “Đi vào đi.”
Kiều Viêm đi vào thì thấy Minh Lan Nhược đang ngồi trước bàn, Trần Ninh ôm kiếm đứng sau lưng nàng, trước mặt là một phụ nữ trung niên quần áo cũ kỹ.
Trên bàn có để mấy trang thực đơn vết mực còn chưa khô.
Nhìn thấy Kiều Viêm đi vào, người phụ nữ trung niên kia hơi khom người xuống như muốn đứng dậy, ánh mắt cảnh giác nhìn Kiều Viêm chằm chằm.
Minh Lan Nhược lại khẽ cười: “Hồng tỷ, chúng ta đã quyết định mấy món ăn đó rồi, lát nữa ta sẽ đến phòng bếp tìm ngươi, ngươi đi thử xem có làm được hay không trước đi?”
Hồng tỷ hạ tầm mắt, thấp giọng nói: “Vâng.”
Sau đó, Minh Lan Nhược tự nhiên bình tĩnh nói: “Cảnh Minh, Trần Ninh, các ngươi đưa Hồng tỷ đi đi, xem có thiếu gì thì cho người chuẩn bị.”
Cảnh Minh, Trần Ninh đang chuẩn bị đưa Hồng tỷ rời đi.
Ánh mắt Kiều Viêm nhìn thực đơn một lúc, bỗng nhiên lại cười ôn hoà khó đoán, ngắt lời họ: “Nếu tiểu nương nương đang bận thì thuộc hạ không làm phiền nữa, lát nữa lại đến bẩm báo với người sau.”
Nói xong, hắn ta hành lễ, thong thả rời đi, để lại bóng lưng thoải mái.
Minh Lan Nhược: “…”
Cảnh Minh và Trần Ninh: “…”
Hồng tỷ: “…”
Rốt cuộc người này muốn làm gì đây? Đi vào dạo một vòng rồi về?
Trong đầu bọn họ bỗng nhiên xuất hiện cùng một câu!
Minh Nhược Lan nhíu hàng mày thanh tú, nàng cứ cảm thấy “Kiều Viêm” này nhất định đã nhận ra gì đó, hắn không phải kiểu làm chuyện không mục đích, bỏ công làm chuyện vô dụng.
Nhưng… Bây giờ không phải lúc lo lắng chuyện này!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất