Trong thời kỳ nạn đói, tiền bạc không quan trọng bằng thức ăn, cây cỏ ngoài thành Hắc Liêu đã bị lột sạch.
Minh Lan Nhược nhẹ gật đầu, mười lăm người có nam có nữ.
Nàng nhìn quanh bọn họ một lượt: “Hiện tại bên ngoài đang có việc đổi con cho nhau ăn, các ngươi cũng đã thấy qua, ta không có bạc đãi các ngươi nhưng… Nếu có người dám tự ý động tay chân vào thức ăn của nạn dân, hoặc gây ra chuyện lớn thì ta sẽ không nhẹ tay.”
Mười lăm người thành thật gật đầu, chỉ có trong mắt một vài người lóe lên một tia quái dị.
Minh Lan Nhược cũng lười phân biệt kỹ càng, nàng tiếp tục nói: “Những người phụ trách nấu cháo, nhận nguyên liệu nấu ăn cần phải cố định, vị trí nào xảy ra vấn đề thì bắt lấy ngay, mặc kệ có phải bị người thu mua hay không, đưa thẳng đến Vệ Sở Đông Xưởng dụng hình, không phân biệt sống chết.”
Thương Kiều nói hắn đã tận diệt toàn bộ tầng lớp võ quan Cẩm Y Vệ đi theo Tri phủ ở nơi này.
Hiện tại toàn bộ vệ sở ở đây đã nằm trong sự khống chế của hắn.
Những lời này đã khiến mười lăm người lộ vẻ khác thường và sợ hãi.
Có người thể hiện rõ ràng sự lo lắng, trong khi một số khác chỉ im lặng lắng nghe.
Trần Ninh ôm kiếm đứng sau Minh Lan Nhược, ánh mắt sắc bén đảo qua từng người, làm người không rét mà run.
Minh Lan Nhược mỉm cười, giơ một quyển sách trong tay lên: “Đúng rồi, ta vẫn chưa nói xong, thông tin gia quyến của các vị đã nằm trong quyển sách này. Nếu các vị bị người thu mua, trước khi muốn làm chuyện xấu hãy cân nhắc liệu có thể chịu đựng được cái giá phải trả hay không.”
Mười lăm người cùng ngây ra, trong đó có một nữ nhân trung niên mặt đầy sẹo không kìm được hiện lên ánh mắt lạnh lẽo.
Minh Lan Nhược tiếp tục nói: “Phá hư công tác cứu tế và bố thí của triều đình, ngoài việc thủ phạm bị xử lý đầu rơi xuống đất thì cả nhà cũng phải bị liên lụy, sinh tử của người nhà các ngươi sẽ không còn do các ngươi làm chủ.”
Nàng dừng lại, đảo mắt nhìn bọn họ: “Đương nhiên nếu có người dùng người nhà của các ngươi uy hiếp các ngươi phá hư, hãy tới báo, bản vương phi sẽ nghĩ cách giải quyết giúp các ngươi.”
Sau khi nghe xong, một vài người trong mười lăm người mặt chuyển thành xanh mét, rõ ràng là đã bị lời nói của Minh Lan Nhược dọa sợ.
Bọn họ một lần nữa nhận thức sâu sắc rằng, mặc dù vị mỹ nhân Kinh Thành này trông có vẻ hiền lành nhưng thủ đoạn của nàng rất tàn nhẫn, khiến họ không có khả năng phản kháng.
Bọn họ tin tưởng nàng nói sẽ làm đối phương đầu rơi xuống đất, tuyệt đối sẽ không nương tay.
Minh Lan Nhược vẫn làm như không nhìn thấy biểu cảm khác thường của bọn họ, chỉ thong thả ung dung cười nói: “Được rồi, các ngươi có thể chuẩn bị trước một chút, hôm nay là ngày đầu tiên làm việc, hãy làm thật tốt, đừng làm phụ lòng công sức các ngươi đã vất vả giành được công việc này.”
Nói xong, nàng đi theo Trần Ninh tuần tra ở trong phòng bếp, sau đó lại đi đến trước nơi bố thí.
Trong số mười lăm người, vốn dĩ có vài người được giao nhiệm vụ nhưng những lời của Minh Lan Nhược đã hoàn toàn cắt đứt con đường và hy vọng của họ.
Bây giờ, không có ai dám làm bậy, tất cả chỉ biết chăm chỉ làm việc.
Người giám thị ẩn nấp ở khách điếm đối diện tức giận nghiến răng nghiến lợi, đập nát vài cái cái ly nhưng lại không có cách nào, chỉ có thể sai người đi đến phủ đệ Tri phủ bẩm báo với chủ tử nhà mình.
Hôm nay, có nhiều người như vậy tới giúp việc, việc bố thí diễn ra rất thuận lợi, tuy rằng nhóm nạn dân vẫn sợ hãi rụt rè không dám nhận nhiều.
Nhưng có rất nhiều người đến.
“Hôm nay có nhiều người quá.” Thượng Quan Hoành Nghiệp xuống lầu xem tình huống ở điểm phân phát cháo cũng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Họ biết rõ quan phủ địa phương Hắc Liêu uy hiếp nạn dân như thế nào, chẳng qua hôm nay lá gan của nhóm nạn dân hình như đã lớn hơn nhiều.
“Nếu không, ngài cho rằng vì sao ta để ngài cắt lỗ tai Đường nhị tiểu thư giữa đường rồi làm rõ thân phận làm gì.” Minh Lan Nhược cong mắt mỉm cười.
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhướng mày: “Nạn dân thấy nàng và ta động đến người nhà Đường gia nhưng người của tri phủ Hắc Liêu lại không dám động đến chúng ta, vì thế họ cho rằng chúng ta có thể áp chế được tri phủ Hắc Liêu.”
“Ít nhất họ biết rằng ngài và ta không sợ tri phủ Hắc Liêu, nên cảm giác sợ hãi của họ đối với tri phủ Hắc Liêu cũng sẽ giảm đi, và việc chúng ta dò la tin tức sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.” Minh Lan Nhược cười lạnh một tiếng.
Khí thế và uy tín của con người cũng giống như một con thuyền vậy, luôn trôi nổi trên mặt nước. Nhưng nếu bị đục một lỗ, con thuyền mang tên “khí thế” đó cũng sẽ từ từ chìm xuống.
Quan trọng nhất là, ngoài việc thị uy với Đường gia, nàng còn muốn chứng minh cho những di cô lang bạt của Xích Huyết quân thấy rằng nàng có khả năng bảo vệ họ.
Thượng Quan Hoành Nghiệp liếc nhìn nàng, ánh mắt đa tình phức tạp mà sâu xa: “Nàng thật giống như người chơi cờ, đi một bước, nhìn mười bước.”
Mỗi việc nàng làm luôn ẩn chứa nhiều mục đích, nàng cứ giống như một kẻ mưu lược tài ba vậy.
Nếu năm đó, hắn ta biết nàng sẽ trưởng thành như vậy, làm sao có thể từ chối và không coi trọng nàng, ngược lại chắc chắn sẽ dốc toàn lực để lấy nàng.
Minh Lan Nhược cười nhẹ: “Tất nhiên không thể sánh được với Tần Vương điện hạ.”
Đương nhiên nàng biết rõ lý do của sự phức tạp trong ánh mắt hắn ta.
Thượng Quan Hoành Nghiệp im lặng một lúc, tự giễu cợt mà thở dài sâu: “Năm đó, là ta sai, sai khi lại coi một viên ngọc trai như con cá chép.”
Đây không phải là lần đầu tiên hắn ta nói điều này nhưng lần này lại là lần chân thành nhất.
Minh Lan Nhược vẫn không nhận tình cảm tốt đẹp của hắn ta, lạnh lùng nói:
“Điện hạ không cần tiếc nuối, nếu không phải ngày đó ngài cho ta một ‘gậy’, ta cũng không biết rằng một nữ nhân trong đầu chỉ nghĩ đến nam nhân và những việc nhỏ nhặt trước mắt là ngu ngốc đến nhường nào, là đáng khinh nhường nào.”
Không nói đến các hoàng tử quyền cao chức trọng, ngay cả tầng lớp hạ lưu khi lấy thê tử cũng sẽ có sự cân nhắc của riêng mình, hiền thục, dịu dàng, ngoan ngoãn, nói cho cùng là một người dễ kiểm soát.
Thượng Quan Hoành Nghiệp không coi trọng nàng ngày đó, giờ nàng hoàn toàn có thể hiểu lý do vì sao.
“Bản vương đánh… nàng khi nào chứ, trước giờ bản vương chưa bao giờ đánh nữ nhân.” Thượng Quan Hoành Nghiệp ngẩn ra giây lát, không tự nhiên mà cứng họng phản bác.
Thực ra, hắn ta hiểu nàng nói gì nhưng có một số điều hắn ta không muốn làm rõ, như thế sẽ làm hắn ta trở nên “vụ lợi”, không ai thích bị gán nhãn này cho dù đó là sự thật đi chăng nữa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất