Minh Lan Nhược - FULL

“‘Gậy’ chỉ là một cách nói mà thôi, một hoàng tử xuất chúng như điện hạ, không coi trọng ta nhưng lại nhìn trúng giá trị lợi dụng của gia thế nhà ta, điều này chứng tỏ ít nhất ta cũng có chút điểm mạnh.”
Minh Lan Nhược cười nhạt, nàng không có hứng thú đánh đố với hắn ta, hôm qua hắn ta có bộ dạng như bắt gian tại giường khiến nàng rất không thoải mái.
Không đả kích hắn ta, hắn ta thật sự nghĩ mình có tư cách quản nàng!
Mặt Thượng Quan Hoành Nghiệp không vui: “Minh Lan Nhược…”
Minh Lan Nhược lạnh lùng nhìn hắn ta: “Điện hạ, trên đời này, cá và gấu không thể cùng có được, ngài là người thông minh, đừng nghĩ đến những điều không đáng, ngài đã có sự hậu thuẫn của Chu gia, Chu gia và ta không đội trời chung, ngài rất rõ điều đó.”
Nam nhân trên đời muốn thê tử có bối cảnh hùng hậu nhưng lại ghét những nữ nhân vì có bối cảnh hùng hậu mà trở nên tự phụ.
Nhưng nữ nhân có chống lưng mạnh, địa vị cao, tự nhiên sẽ có một loại kiêu ngạo, làm sao có thể hiểu lòng người như các nữ tử ở thanh lâu được chứ, cũng giống như nàng và Chu Trường Nhạc ngày đó.
Họ muốn nữ nhân luôn dịu dàng đa tình, hiểu lòng người nhưng nếu không vì hoàn cảnh bức bách, ai mà không muốn sống thoải mái, tùy ý, ai muốn trở nên “hiểu lòng người”?
Vì thế những nữ nhân hiểu lòng người đa phần có xuất thân kém xa họ, nam nhân lại ghét họ không mang lại lợi ích, giúp mình tiến lên.
Trên đời này phần lớn nam nhân vô tình, không phân biệt tầng lớp, từ tầng lớp hạ lưu cho đến người trong hoàng tộc.
Chỉ có nữ nhân mới bị dạy dỗ là phải hy sinh tất cả cho gia tộc và tình yêu, trong khi nam nhân từ nhỏ đã được dạy rằng phải tranh giành quyền lực và là anh hùng, nên những người vụ lợi nhất luôn là nam nhân.
“Vì vậy, giờ ta cũng không muốn trách chọn lựa của ngài ngày đó, việc ngài làm là lựa chọn hợp lý của một hoàng tử, đi theo hướng của một đế vương, ta hiểu.” Minh Lan Nhược lạnh lùng nói.
Sắc mặt Thượng Quan Hoành Nghiệp lạnh lùng và căng thẳng, ánh mắt nàng lạnh lẽo và thâm trầm, như nhìn thấu mọi thứ, mỗi câu nói như khiến hắn ta không thể phản bác.
Hắn ta quay mặt đi, cứng giọng nói: “Bản vương không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là bày tỏ chút lời xin lỗi đối với chuyện ngày xưa, nàng không cần nghĩ nhiều, lúc này nên nghĩ cách đối phó với tri phủ Hắc Liêu, dò la tung tích Quốc Công Gia.”
Nói xong, hắn ta xoay người nhanh chóng bước đi.
Có chút cảm giác như đang bỏ chạy vậy.
Minh Lan Nhược im lặng nhìn theo, chầm chậm thở dài một hơi, có một số điều giữ trong lòng lâu rồi, giờ nói ra hết, trong lòng nàng như được gột sạch một lớp bụi.
Giống như đã giải tỏa hết oán khí kiếp trước, nàng có chút trống vắng nhưng cũng thấy lòng nhẹ nhõm hơn.
“Không phải tất cả nam nhân đều như vậy, Đốc chủ không phải người như vậy, người biết mà.” Một giọng nói ấm áp vang lên sau lưng nàng.
Minh Lan Nhược khựng lại, không cần quay đầu nàng cũng biết người đứng sau là Thương Kiều, à không, là “Kiều Viêm”.
Chỉ có giọng của Kiều Viêm mới ấm áp trầm lắng như vậy, còn giọng của Thương Kiều thì lạnh lùng.
Nàng cúi đầu, chầm chậm lên lầu, biết rằng hắn đang theo sau.
Nàng đi đến chỗ không có ai, đột nhiên cười nhẹ: “Đúng vậy nhưng… Đốc chủ không phải là nam nhân, nếu Đốc chủ đại nhân cũng như người bình thường, liệu có làm tốt hơn Tần Vương điện hạ không?”
Người phía sau im lặng.
Đúng, nếu Thượng Quan Diễm Kiều không phải là Thương Kiều, không có những trải nghiệm gian truân và đau khổ đó, mà là con đường trưởng thàng giống như Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Hỏi lòng mà nói, có lẽ hắn cũng sẽ trở thành một trong những hoàng tử tranh giành ngai vàng, liệu có làm tốt hơn Thượng Quan Hoành Nghiệp về mặt tình cảm không?
Không, không thể.
Hắn thậm chí có thể còn lạnh lùng và tàn nhẫn hơn Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Nữ nhân thì có là gì? Hắn có lẽ sẽ cưới nhiều người, sau đó tận dụng hết giá trị của họ, có thể có chút tình cảm chân thật cho người làm hắn vui lòng nhưng cũng không phải không thể thay thế.
Giống như mọi người nam nhân quyền cao chức trọng khác, ví dụ như phụ thân của hắn, ví dụ như Minh Đế hiện tại, ví dụ như Thượng Quan Vũ và Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Ngay cả Thương Kiều hiện tại, trong mắt hắn cũng không thể chứa nổi nữ nhân khác.
Bởi vì, đối với Thương Kiều, Minh Lan Nhược từ trước đến nay không đơn thuần chỉ đại diện cho sự tồn tại của một tình yêu nam nữ có thể giải thích.
Nàng là hơi ấm trên con đường máu đen tối của hắn, là lương tâm còn sót lại của hắn, là ánh sáng nhỏ bé trong hư vô của hắn. Trên đời này chỉ có nàng, là hóa thân của tất cả những dục vọng và hy vọng dị dạng của hắn.
Nếu nàng không phải là nữ hài nhi, mà là nam hài nhi, hắn cũng sẽ không do dự chiếm hữu và cướp đoạt nàng.
Minh Lan Nhược có thể cảm nhận ánh mắt tham lam và nóng rực như thực thể của hắn chiếu vào bóng lưng nàng, gần như đốt cháy nàng.
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, cười nhạt, như nói về chuyện của người khác: “Hãy nhắn với Đốc chủ, bảo hắn không cần lo lắng gì, ta sẽ không vì một giả định mà nghi ngờ trái tim hiện tại của hắn, vì…”
Nàng dừng lại một chút: “Hắn không trở thành người như Tần Vương, hắn trở thành hắn hiện tại, tất cả những gì hắn trải qua, tất cả năm tháng đó, đã tạo nên người mà ta yêu quý hiện giờ.”
Đây có lẽ là lời tỏ tình chính thức nhất của nàng.
Minh Lan Nhược cười nhẹ, có chút sến súa nhưng đó là lời thật lòng.
Nếu hắn giống như Thượng Quan Hoành Nghiệp, nàng chắc chắn sẽ không thích hắn, nàng chỉ thích “Đại thái giám” của mình, tất cả quá khứ của hắn, khiến ánh mắt hắn chỉ chứa đựng nàng.
Hắn nghe thấy tiếng tim mình đập, từng nhịp từng nhịp, đập nhanh như vậy, mang theo cảm giác vui sướng lớn lao không hề biết trước.
Nàng nói nàng yêu quý con người hiện tại của hắn, dù có đen tối và đê tiện, dị dạng và vô sỉ.
Còn gì khiến hắn ta vui hơn điều này?
Hắn ta đột nhiên tiến lên một bước, đứng sau lưng nàng, cúi đầu, ở khoảng cách rất gần thì thầm bên tai nàng từng chữ: “Thuộc hạ, nhất định sẽ chuyển lời.”
Hơi thở nóng bỏng của hắn chạm vào làn da mềm mại sau tai nàng, nơi nhạy cảm nhất của nàng.
Minh Lan Nhược bị hơi thở của hắn làm run lên, nhắm mắt lại, mơ màng nói: “Ừm…”
Nếu hắn không phải đang cố gắng đóng vai Kiều Viêm, lúc này sẽ thế nào?
“À, có lẽ tiểu nương nương đã thở hổn hển dưới thân Đốc chủ rồi.”
Hắn thậm chí chưa chạm vào nàng, lịch sự và dịu dàng như vậy, dùng giọng điệu văn nhã nhất nói những lời phóng túng nhất.
Quái dị và tàn độc đến cực điểm.
Minh Lan Nhược đến giờ mới nhận ra mình đã vô thức hỏi câu này ra miệng.

Ads
';
Advertisement