Minh Lan Nhược - FULL

Minh Lan Nhược giả vờ ấn nhẹ cổ áo, thử nói: “Ngươi ra ngoài trước đi, sau này phòng ngươi sẽ sắp xếp bên cạnh Trần Ninh.”
Bây giờ hắn là Kiều Viêm, hắn sẽ nghe lời nàng sao? Nếu như là Thương Kiều, chắc chắn sẽ chiếm lấy phòng của nàng.
“Mọi việc nghe theo tiểu nương nương phân phó.” Thương Kiều, không, Kiều Viêm nhẹ gật đầu rồi đứng dậy.
Sau đó, hắn lui ra ngoài phòng.
Minh Lan Nhược nhìn hắn còn giúp nàng đóng cửa lại, không khỏi che miệng cười khẽ.
Hắn thật đúng là nói diễn là diễn, biến thành một người khác ngay.
Chẳng trách trước kia hắn có thể ở Đông Xưởng bò lên nhanh như vậy, vượt qua các lão thái giám và trở thành Xưởng Vệ trẻ tuổi nhất từ trước đến nay ở Đông Xưởng.
Nếu không thực sự có bản lĩnh, chỉ dựa vào kỹ thuật nịnh bợ, e rằng cũng không thể đứng vững trong chốn quyền lực đầy máu lửa và khốc liệt.
“Cốc cốc cốc.” Sáng sớm hôm sau, Minh Lan Nhược vừa tỉnh dậy, “Kiều Viêm” đã đứng chờ ở ngoài cửa.
Hắn cùng nàng dùng bữa sáng, Minh Lan Nhược có lòng muốn thử xem bản lĩnh của hắn nên tùy tiện hỏi một số vấn đề.
Hắn đối đáp trôi chảy, giọng điệu, khẩu âm, rất nhiều biểu cảm và động tác hoàn toàn khác hẳn với Thương Kiều, như thể là một người hoàn toàn khác.
Minh Lan Nhược xem thế là đủ rồi, hoá ra khi hắn nghiêm túc, không bị ảnh hưởng từ nàng thì sẽ lợi hại như vậy.
Trò chơi dịch dung giả làm một người khác, còn… rất thú vị, dù sao vẫn là hắn, cũng không khó tiếp nhận như nàng nghĩ.
Ừm… Kiếm được món hời.
Cưới một đại thái giám như cưới mười tám nam nhân, cũng không tồi, thật sự rất mới mẻ.
Sau này, nàng có thể yêu cầu đại thái giám giả trang thành các nhân vật khác nhau để làm nàng vui vẻ, hơn nữa hắn đã quen vừa giả trang sẽ nhập vai diễn, vậy còn không phải làm nàng dễ kiểm soát hơn sao!
Minh Lan Nhược vui vẻ nghĩ.
Nhưng nàng không ngờ rằng, khi hắn giả trang thành các nhân vật khác nhau, lại làm nàng hứng thú, giả trang thành các nhân vật khác làm nàng chơi đến… Thấy hắn thay đổi hình tượng là bỏ chạy.
Đương nhiên, đây là những chuyện sau này.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
“Kiều Viêm” chủ động đi mở cửa, Cảnh Minh và Trần Ninh đứng ở ngoài cửa, họ biết rõ thân phận thật sự của vị này.
Vừa thấy hắn mở cửa, biểu cảm hai người có chút kỳ lạ và cảnh giác.
Cảnh Minh biết được nhiều chuyện hơn Trần Ninh, nàng ấy dẫn đầu bình tĩnh trước, nhìn về phía Minh Lan Nhược và cố ý nói: “Tiểu thư, ta và Trần Ninh có việc cần nói với người.”
Minh Lan Nhược liếc nhìn Kiều Viêm, trong lòng có chút thấp thỏm nói: “Ngươi đi ra ngoài nhìn xem Tần Vương đang làm gì.”
Kiều Viêm cười ôn hoà, bình tĩnh nói: “Được.”
Nói xong, hắn không hỏi gì thêm, rời đi ngay.
Cảnh Minh nhìn theo, không khỏi cảm thấy buồn bực: “Vừa rồi… Thật sự là vị Gia kia sao, thật đúng là lợi hại!”
Cảm giác hoàn toàn không giống nhau, từ giọng nói, khẩu âm… đến hơi thở cũng khác biệt. Nếu không phải tiểu thư biết rõ, nàng ấy tuyệt đối không tin rằng bọn họ là một người.
Minh Lan Nhược mỉm cười: “Đây là lý do Đông Xưởng có thể tung hoành khắp triều, khiến người luôn sợ hãi.”
Lưng dựa triều đình, chiêu số vừa dã man lại tàn nhẫn, các thủ đoạn còn kỳ quái hơn Ma Giáo trong giang hồ.
Trần Ninh không khỏi nhíu mày, trong lòng sinh ra cảnh giác.
Dù gì Đông Xưởng và Xích Huyết quân bọn họ là hai thế lực khác biệt, mấy năm nay, người Xích Huyết đã không ít lần bị thám tử Đông Xưởng bắt giữ.
“Các ngươi cùng nhau tới, có phải đã chọn được người rồi không?” Minh Lan Nhược hỏi.
Cảnh Minh gật đầu: “Đại tiểu thư, thuộc hạ đã đăng ký xong, cũng đã khảo hạch ra được một nhóm người, người có muốn nhìn xem không?”
Minh Lan Nhược nhìn về phía Trần Ninh: “Hai người các ngươi đã từng rèn luyện ở trong quân, có nhìn ra trong nhóm người được tuyển có người Xích Huyết không?”
Trần Ninh nhíu mày: “Những người này tuy rằng thành thạo và có kinh nghiệm nhưng thật sự không thấy ai có võ nghệ tu vi nổi bật.”
Minh Lan Nhược nhìn về phía Cảnh Minh.
Cảnh Minh thở dài: “Sư phó nói qua, hoặc là có một số người không có nội lực, hoặc là có một số người có tu vi cao hơn ta nên ta mới không nhìn ra.”
Minh Lan Nhược chống cằm, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cũng không nhất định. Nếu di cô Xích Huyết lưu lạc ở Đông Bắc Cương phái người tới quan sát ta thì nhất định là nhân vật lợi hại, những nhân vật lợi hại của thế hệ Xích Huyết quân trước cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, các ngươi quan sát không ra cũng là chuyện bình thường.”
Nếu dễ dàng bại lộ như vậy thì Xích Huyết quân đã bị quan phủ và Đông Xưởng tiêu diệt từ lâu.
Sẽ không trở thành mối đe dọa lớn trong lòng Minh Đế.
Nàng dừng một chút rồi cười nhạt: “Nếu bọn họ muốn ở gần quan sát ta thì nhất định sẽ nghĩ cách xuất hiện ở trong những người được chọn.”
Trần Ninh cũng gật đầu: “Đúng vậy.”
Hắn ta có đầy kinh nghiệm, lúc trước bọn họ tiếp cận Đại tiểu thư là vì thông qua Vương ma ma vào vương phủ làm thị vệ hộ viện và tỳ nữ.
Cuối cùng, Đại tiểu thư sau khi thông qua bọn họ quan sát và khảo nghiệm thì mới có tư cách kế thừa Xích Huyết.
Hiện tại toàn bộ phủ Minh Phi đã được Đại tiểu thư cải tạo thành căn cứ liên lạc Xích Huyết lớn nhất ở Kinh Thành.
Từ người gác cổng, thị vệ tuần tra đến tỳ nữ vẩy nước quét nhà, nương tử quản gia, tất cả là di cô Xích Huyết.
“Kêu các ngươi đi điều tra, đã tra ra được gì chưa?” Minh Lan Nhược hỏi.
Trần Ninh gật đầu: “Chu Như Cố đã liên hệ với người bên chúng ta và suốt đêm đi tra xét, toàn bộ thông tin của những người đó đã được ghi lại trong danh sách, ít nhất bề ngoài trông rất sạch sẽ.”
Mặc dù thế lực của họ ở Đông Bắc Cương không lớn nhưng việc tra xét người thường ở xóm nghèo không phải là quá khó.
“Rất tốt, đi thôi, chúng ta đi gặp những người giúp việc và đầu bếp mới tới.” Mặt mày Minh Lan Nhược giãn ra cười nói.
Bọn họ cùng nhau đi đến phòng bếp.
Thuộc quan Tần Vương đã đả thông toàn bộ hậu viện, cải tạo thành một phòng bếp lớn để thuận tiện nấu nướng.
Nếu đã định gióng trống khua chiêng bố thí thì tất nhiên phải làm chuẩn bị thật đầy đủ.
Minh Lan Nhược nhìn xung quanh một vòng, vẫn cảm thấy hài lòng với hiệu suất làm việc của người Tần Vương phủ, dù gì đây cũng những người sau này có thể đánh thắng Thái Tử.
“Đây là mười lăm người được tuyển vào hôm nay, bọn họ sẽ làm việc ở chỗ này, một ngày có thể nhận nửa điếu tiền, một cân gạo, nửa cân thịt hoặc là nửa con gà.” Trần Ninh nói.
Đãi ngộ này gần như sánh ngang với những gia đình giàu có nhất trong Kinh Thành, vì vậy mới khiến người tranh đoạt vỡ đầu.

Ads
';
Advertisement