Minh Lan Nhược - FULL

Kiếp trước, nếu hắn nguyện ý dùng mặt này tiếp với nàng, chứ không phải một là dùng thân phận trưởng bối phạt nàng, hai là gặp mặt sẽ lạnh như băng châm chọc khiêu khích, có lẽ nàng… Đã sớm bị hắn dụ dỗ.
“Này, Đường Tri Phủ đưa thiệp mời tới, nói hai ngày sau mở tiệc sinh nhật, mời đến làm khách… Các ngươi đang làm gì vậy!”
Cửa lớn bỗng nhiên bị người ta mở ra “keng két”, thanh âm của Thượng Quan Hoành Nghiệp ở cửa vang lên, từ cà lơ phất phơ biến thành phẫn nộ.
Minh Lan Nhược khẽ nhíu mày: “Tần Vương điện hạ, đây là phòng của ta, lúc ngài đi vào vì sao không gõ cửa!”
Đôi mắt phượng của Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn chằm chằm trong phòng có thêm một nam nhân, nhịn tức, âm trầm nói: “Ban ngày ban mặt, nàng ở trong phòng làm cái gì, hắn là ai!”
Nam nhân kia dám nắm lấy tay nàng, nàng điên rồi sao, còn chút liêm sỉ nào hay không!
Thương Kiều buông tay Minh Lan Nhược ra, buông khăn xuống, bình tĩnh mở miệng: “Tại hạ là Kiều Viêm, là Vệ Trưởng nhất đẳng Đề Kỵ Hắc Y của Đông Xưởng, Đốc chủ có nhiệm vụ khẩn cấp muốn Tiểu Diễm Tử đi làm, phái ta đến làm hộ vệ bên người tiểu nương nương.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp mím môi, khuôn mặt tuấn tú vô cùng khó coi.
Lại là người của Đông Xưởng, đó là nơi duy nhất hắn ta không thể dùng uy thế thân vương để áp chế và chỉ huy!
Đề Kỵ Hắc Y càng là thân vệ trong thân vệ của Cửu Thiên Tuế, tương đương với tử sĩ, hắn ta càng không đàn áp được!
“Ngươi không phải thái giám đúng không, dám ở bên cạnh Vương Phi của bản vương hành xử như thế, để người ngoài nhìn thấy, dính tới mặt mũi, sẽ càng khiến người ta cho rằng Vương Phi của bản vương lả lơi ong bướm!”
Mắt sáng của Minh Lan Nhược lạnh xuống: “Thượng Quan Hoành Nghiệp, ngài lấy thân phận gì mà nói những lời này, ta và ngài cũng chỉ là đồng bọn hợp tác tạm thời…”
Thượng Quan Hoành Nghiệp vẫn luôn nhấn mạnh điều này với nàng, trong lòng nàng ẩn chứa tức giận, lúc này mặt lạnh ngắt lời hắn ta.
“Đúng vậy, ta và nàng là phu thê ngoài mặt nhưng thân phận của bản vương không cho phép có bất kỳ vết nhơ nào, chẳng lẽ nàng không biết sao! Làm người hợp tác, nàng tuyệt đối không được làm bẩn thanh danh của bản vương!”
“Ta là thái giám.” Thương Kiều bất thình lình mở miệng, gọn gàng bịt miệng Thượng Quan Hoành Nghiệp lại.
Thượng Quan Hoành Nghiệp ngây dại, nhìn hắn chằm chằm, Vệ Trưởng đầy khí thế này là… Thái giám?
Thương Kiều bình tĩnh hỏi: “Điện hạ còn nghi vấn gì nữa sao?”
Nếu hắn có thể tự do ra vào phòng Minh Lan Nhược và ở bên cạnh thì đương nhiên không thể là một “nam nhân”.
Mặt Thượng Quan Hoành Nghiệp vừa xanh vừa đỏ, cuối cùng nhịn không được hừ lạnh một tiếng: “Ai biết ngươi nói là thật hay giả!”
“Vậy mời điện hạ tự mình đến nghiệm chứng.” Thương Kiều cong khóe môi, bỗng nhiên đứng lên, đi tới trước mặt hắn ta, không chút để ý bắt lấy cổ tay hắn ta đặt lên người mình.
Lúc Thượng Quan Hoành Nghiệp kịp phản ứng, đã bị đối phương cầm chặt áp lên.
Tuy rằng hắn ta phản ứng rất nhanh, chạm vào là buông lỏng nhưng Thượng Quan Hoành Nghiệp vẫn giống như bị bỏng, liều mạng phủi tay.
Tuy rằng hắn ta xác định đối phương là thái giám nhưng thật sự ghê tởm muốn ói ra, chán ghét vừa dùng sức lau tay, vừa phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn: “Cút ngay!”
Thân thể thái giám không trọn vẹn, rất nhiều người thấy rất bẩn, đặc biệt là người kiêu ngạo như Thượng Quan Hoành Nghiệp.
“Ngươi… Ngươi thả bản vương ra… Ngươi điên rồi sao… Dám mạo phạm bản vương, sao có thể như vậy!” Thượng Quan Hoành Nghiệp nào ngờ đối phương lại dám càn rỡ đến mức này!
Chờ hắn ta lên làm Hoàng Đế, chắc chắn phải đuổi toàn bộ đám hoạn quan ghê tởm ở Đông Xưởng này đi nuôi ngựa, giải tán Đông Xưởng!
Thượng Quan Hoành Nghiệp nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Minh Lan Nhược: “Nàng tự cân nhắc xem có nên đi hay không!”
Nói xong, hắn ta vứt phong thư trong tay lên bàn Minh Lan Nhược, xoay người rời đi như bay.
Buồn nôn muốn chết, hắn ta phải rửa tay, không, tắm rửa sạch sẽ!
Minh Lan Nhược xem xong vở kịch, không nói nên lời nhìn về phía Thương Kiều: “Ta không biết Thiên Tuế Gia không kiêng chay mặn như vậy.”
Chuyện hắn vừa làm với Thượng Quan Hoành Nghiệp, gần như có thể gọi là đùa giỡn.
Hắn không phải có thói ở sạch, ghét nhất người khác chạm vào hắn sao…
Thương Kiều không sao cả ngồi xuống, nhặt tấm thiệp mời lên: “Thủ đoạn không quan trọng cao thấp, chỉ có khác biệt giữa không có hiệu quả và có hiệu quả, có thể dùng phương thức đơn giản nhất xử lý rắc rối, chính là thủ đoạn tốt.”
Minh Lan Nhược lại có nhận thức mới về trình độ không có giới hạn của hắn.
“Lời mời này, nàng có đi không?” Thương Kiều cầm thư mời hỏi.
Minh Lan Nhược liếc nhìn bức thư kia cười: “Đương nhiên đi, lúc trước giáp mặt vạch trần thân phận của ta và Thượng Quan Hoành Nghiệp, ngoại trừ biết không giấu được, càng là vì thiệp mời tiệc sinh nhật này.”
Nếu bọn họ che giấu thân phận, rõ ràng không thể nào trà trộn vào hòn đảo giữa hồ.
Nhưng hiện tại bọn họ đã bày ra thân phận thật sự của mình, đối phương sẽ không thể không mời bọn họ lên đảo.
“Nhưng sẽ rất nguy hiểm, Đường Tri Phủ không phải là người tốt, ông ta biết nàng là con gái của Minh Quốc Công.” Thương Kiều nói.
Mắt sáng của Minh Lan Nhược mang theo sự cứng cỏi: “Phú quý còn phải cầu trong nguy hiểm, huống chi là vì cứu phụ thân! Nếu ta sợ nguy hiểm thì đã không tới Đông Bắc Cương này!”
Con ngươi Thương Kiều sau mặt nạ yên lặng nhìn nàng, bỗng nhiên cong khóe môi đỏ tươi, lông mi dài như cánh đen rũ xuống.
Hắn đưa tay kéo một ít tóc dài của nàng lên, dịu dàng khiêm tốn hôn lên tóc nàng: “Kiều Viêm nguyện cống hiến sức lực vì tiểu nương nương, sẽ dốc hết toàn lực bảo vệ tiểu nương nương chu toàn ở thọ yến đầm rồng hang hổ.”
Minh Lan Nhược sửng sốt: “Ừ ừ…”
Vậy là hiện tại hắn tiến vào nhân vật dịch dung?
Cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, dường như đại thái giám chưởng ấn đề đốc Đông Xưởng cao thâm, lòng dạ độc ác đã biến mất.
Người trước mặt đã hoàn toàn hóa thân thành thị vệ võ nghệ phi phàm nhưng tao nhã lịch sự, khiêm tốn ôn nhu, thề trả giá tất cả vì tiểu thư mà hắn ta trung thành.
Trong lòng nàng không kìm được cảm thấy kinh hoảng, hơi hơi đỏ mặt.
Muốn chết…
Nàng lại động lòng rồi.
A a… Làm sao bây giờ, nàng cũng thích “thị vệ” phong cách như vậy!
Tuy rằng đám Trần Ninh cũng thề sống chết trung thành với mình nhưng trên người toàn là loại khí thế giang hồ thiết huyết lãnh trầm, làm gì có nhã nhặn kín đáo.
Minh Lan Nhược che hai má đang nóng lên, cũng không biết mình là không có tiền đồ hay là quá lăng nhăng.
Nhìn hành động của nàng, Thương Kiều, hay là nói, “Kiều Viêm” mỉm cười hỏi: “Sao vậy, tiểu nương nương?”

Ads
';
Advertisement