Không đẩy ra được, ngược lại còn bị hắn đè xuống, mặt nạ lạnh lẽo áp lên cổ thon thả của nàng, lạnh đến mức làm cho nàng khẽ run lên: “Tránh ra.”
Nhưng khi nàng vừa nghĩ đến việc hắn mang theo một khuôn mặt xa lạ làm như thế này với mình, nàng thật sự không chấp nhận nổi!
Hắn dùng đầu lưỡi đỏ thắm mập mờ liếm nhẹ lên dấu răng trên xương quai xanh của nàng, cười khẽ: “Thật đẹp… dấu vết này rất hợp với nàng.”
Hắn thích nàng cho hắn lưu lại dấu vết, cũng thích trên người nàng có đánh dấu của hắn.
Minh Lan Nhược cảm thấy được hơi thở của hắn nặng nề hơn, trong không khí dường như tràn ngập một cảm giác nguy hiểm như có như không.
Đôi mắt phía sau lớp mặt nạ của hắn đè nén sự hưng phấn nhìn chằm chằm khiến cho cả người nàng nổi da gà.
Hơi thở của nàng cũng trở nên gấp gáp, cổ vương trong cơ thể dường như cộng hưởng với cổ tử trong cơ thể hắn càng ngày càng rõ rệt, khiến cho hắn rất dễ… trở nên hưng phấn với nàng.
“Hiện tại trạng thái của ngài không bình thường, là bởi vì cổ tử trong cơ thể, đừng để một con trùng kiểm soát ngài.” Nàng thấp giọng nói, thuận thế kéo chăn mền cao lên.
Thương Kiều chống tay lên thắt lưng, nhìn thấy nàng vẻ đầy cảnh giác, bất ngờ cười thành tiếng: “Có khi nào ta bình thường chứ?”
Minh Lan Nhược: “…”
Kẻ biến thái cũng không xấu hổ vì việc mình là biến thái, ngược lại còn lấy làm vinh dự, đúng là… vô địch thiên hạ.
“Được rồi, dậy đi.” Hắn không tiếp tục áp sát nàng nữa, lại ưu nhã đứng dậy.
Hắn lấy y phục cho nàng, dịu dàng nói: “Tối hôm qua ta đã xử lý rất sạch sẽ giúp nàng, chỉ cần rửa mặt thôi, không cần tắm nữa, đương nhiên…”
Hắn có chút tiếc nuối mỉm cười, sờ lên khuôn mặt nhỏ của nàng, an ủi: “Ta không thể để lại thứ gì của mình trong cơ thể nàng, sau này sẽ cố gắng.”
Minh Lan Nhược sợ đến ngây người, nàng kéo chăn lên, che kín mặt lại, không còn muốn sống nữa: “Van xin ngài… giữ chút mặt mũi đi.”
Nàng thường xuyên cảm thấy bản thân không đủ mặt dày, cũng cảm thấy không thể hòa hợp với hắn.
Tại sao lại có người có thể không kiêng nể gì cả, dùng giọng điệu dịu dàng lại bình thường, nói ra những lời hạ lưu và vô sỉ đến cực điểm như vậy?
Giọng điệu đó giống như hắn rất tiếc nuối vì tối hôm qua không ăn cơm vậy.
Thật là tạo nghiệp mà, kiếp này trêu chọc vào thứ kinh khủng như thế này, kiếp trước không cho phép hắn đến gần mình, chưa chắc đã không phải là chuyện tốt… ôi… ôi…
…
Khi Cảnh Minh bước vào cửa hầu hạ đại tiểu thư rửa mặt, phát hiện người mở cửa lại là một nam nhân cao lớn, đeo mặt nạ tu la trắng nửa mặt, doạ nàng ấy sợ đến suýt chút nữa vung tay rút đao chém chết hắn.
Cũng may đại tiểu thư quát lớn ngăn nàng ấy lại.
Lúc này mới biết…
Tiểu Diễm Tử đã đi, đổi thành chủ nhân của hắn ta, Đốc Chủ đại nhân tới.
Hơn nữa, Đốc Chủ đại nhân hóa thân thành thị vệ tên là “Kiều Viêm”, lấy danh nghĩa cận vệ theo sát bên cạnh đại tiểu thư.
Cảnh Minh đương nhiên biết quan hệ giữa đại tiểu thư nhà mình và gia không tầm thường, mặc dù trong lòng đầy nghi vấn nhưng nàng ấy vẫn kiên trì kiềm chế sự tò mò, thành thật hầu hạ.
Dù sao vừa nghĩ đến thân phận của vị gia kia, nàng ấy đã rất kinh hãi.
Nàng ấy đành phải len lén đưa ánh mắt ra hiệu cho đại tiểu thư nhà mình, làm đến mức mắt co giật, đại tiểu thư cũng không nói gì, lại giống như cố nén sự khó chịu lắc đầu với nàng ấy.
Ngược lại đốc chủ đại nhân, à không, thị vệ “Kiều Viêm” kia lại cười như không cười nhìn bọn họ: “Hai vị cứ từ từ trò chuyện, thuộc hạ đi ra ngoài trước.”
Nhìn hắn ta tùy ý rời đi.
Bên trong gian phòng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Đại tiểu thư, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy? Thiên Tuế gia muốn đi theo chúng ta, chúng ta sẽ như trói tay trói chân, lỡ như Xích Huyết quân của chúng ta bị lộ…” Cảnh Minh xác nhận Thương Kiều đã rời đi, mới không kìm được muốn hỏi rõ ràng.
Minh Lan Nhược giơ tay ngắt lời nàng ấy, có chút bất đắc dĩ: “Được rồi, tạm thời cứ như vậy đi, bảo mọi người cẩn thận một chút, đừng để bị lộ chân tướng.”
Cảnh Minh đành phải gật đầu.
“Hôm nay có ai tới xin làm người giúp việc bếp núc không?” Minh Lan Nhược lấy lại tinh thần hỏi tới chuyện chính.
Cảnh Minh đáp: “Có, nhưng mà…”
Trên mặt nàng ấy lộ ra vẻ khó xử.
“Chuyện gì vậy?” Minh Lan Nhược hỏi.
Cảnh Minh hơi cau mày lại: “Có khá nhiều người đến nhưng… bọn họ nói là do Tiểu Vệ giới thiệu.”
Minh Lan Nhược sững sờ, nàng đứng dậy đi ra ngoài cửa: “Để ta đi xem thử.”
Có phải tất cả là di cô hoặc binh lính cũ của Xích Huyết quân không?
Nhưng Cảnh Minh lại kéo nàng lại, do dự muốn nói lại thôi: “Trần Ninh đã đi sắp xếp rồi, người vẫn nên đi ăn chút gì đó trước đã.”
Minh Lan Nhược nhìn biểu cảm của Cảnh Minh, cũng chỉ biết chắc chắn có vấn đề nhưng đã có Trần Ninh đi xử lý, có lẽ hắn ta là người của Xích Huyết, có thể trao đổi với đối phương tốt hơn.
Tối hôm qua nàng đã mệt mỏi suốt một đêm, đúng là cũng đói bụng, dứt khoát ngồi xuống ăn sáng.
Sau khi ăn xong, nàng vẫn không nhịn được mà đi xuống lầu xem tình hình.
Kết quả, khi nàng đi đến cầu thang lầu hai nhìn xuống…
“Ta! Ta, đến lượt ta đăng ký thông tin!”
“Chen lấn mẹ nó cái rắm ấy, lão tử trước!”
“Mẹ nó, cút ra ngay! Rõ ràng là ta trước!”
Bên ngoài cửa hậu viện lầu một chật cứng một đám người ăn mặc rách rưới, đủ cả cao thấp mập ốm, già yếu tàn tật, nam nữ… đám đông chen chúc giống như bọn ăn mày.
Bọn họ còn vì tranh giành quyền đăng ký mà ra tay đánh nhau.
Sắc mặt Trần Ninh âm trầm đứng một bên, dẫn người duy trì trật tự nhưng lại bị đám người hùng hổ xô đẩy, xem ra rõ ràng hắn ta là đã nhẫn nại rất lâu, không ra tay là bởi vì nhìn thấy bọn họ là nạn dân không biết võ nghệ.
“Đại tiểu thư, ta thật sự không cảm thấy những người này là di cô hay binh lính cũ của Xích Huyết quân.” Cảnh Minh thở dài một tiếng.
Trong đám người này hoàn toàn không có người nào biết võ nghệ, lại thêm không có chút phẩm chất nào của quân nhân, nàng ấy tuyệt đối sẽ không nhận nhầm, những người này chỉ đơn thuần là nạn dân, hơn nữa còn là lưu manh côn đồ.
Minh Lan Nhược trầm mặc, nàng tin tưởng Cảnh Minh.
Từ khi Cảnh Minh còn rất nhỏ, cứ một năm là có đến nửa năm bị sư phó là tổng giáo đầu bên quân đội đưa đến quân doanh cùng ông ấy, sao lại không nhận ra quân nhân được?
“Những người này tự xưng là do Tiểu Vệ giới thiệu sao?” Minh Lan Nhược hỏi như có điều suy nghĩ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất