Giống như một vết sẹo chiếm gần một nửa diện tích của thành Hắc Liêu.
Giờ đây, cùng với thiên tai nhân họa, càng có nhiều người nhiều người lưu lạc nghèo rớt mồng tơi, diện tích khu ổ chuột lại càng mở rộng.
Sâu bên trong khu ổ chuột, ở một túp lều cỏ vốn dùng để nuôi dê, hiếm hoi có chút ánh sáng từ đèn dầu vừng mà ngày thường không nỡ thắp.
Bảy tám người ăn mặc quần áo rách rưới tụ tập ở giữa, một hán tử trung niên tóc mai đã bạc trắng, đầu tóc rối bù, mặt lạnh đứng lên.
“Ta phản đối, rõ ràng đây chính là cái bẫy nhắm vào chúng ta. Cái gì mà hậu duệ Tiêu gia, nữ nhân kia còn không mang họ Tiêu, các người lại động lòng muốn gặp nàng ta sao?”
Một nam tử khác thấp bé hơn lại không kìm được lên tiếng: “Nhưng Tiêu đại cô nãi nãi đúng là gả vào Minh gia, cũng có một nữ nhi… chúng ta đều biết mà.”
“Vậy thì sao chứ? Ngươi nhìn xem tên họ Mục kia đã làm những việc ghê tởm như thế nào, biến đồng đội trong quân cũng thay đổi hoàn toàn khác hẳn, huống chi là một đại tiểu thư được nuông chiều ở kinh thành? Nàng ta đột nhiên xuất hiện là muốn làm gì?” Hán tử tóc bạc cười lạnh một tiếng.
“Nhưng nàng ta đã cứu được Tiểu Vệ nhà ngươi, còn có mấy đứa A Viên nhà ta…” Một nữ tử trung niên cau mày, bập bập hút mấy hơi thuốc lá sợi kém chất lượng.
Có người khác xen vào: “Nàng ta cũng đã gả cho nhi tử của tên Hoàng Đế chó má, còn gì để nói nữa, chắc chắn là nàng ta muốn giúp đỡ tên Hoàng Đế chó má kia đến bắt chúng ta, không thể mắc bẫy được!”
“Nhưng mà…”
Một đám người ồn ào, mỗi người một ý kiến nhưng phần lớn mọi người vẫn nhận định vị Minh Phi nương nương kia chắc chắn có mục đích không thể cho người khác biết!
Cho đến khi…
“Cử hai người trà trộn vào trong đám người vào làm thuê, đầu bếp đến gặp nàng ta một lần.” Một giọng nói hơi khàn khàn bất ngờ vang lên.
Cả đám người sững sờ, nhìn về phía người thư sinh trung niên đang ngồi trên ghế dài, ông ấy mặc một bộ áo bào đầy miếng vá, bị mất một chân, khuôn mặt vàng vọt gầy gò nhưng lại có một khí chất trầm tĩnh.
“Tống quân sư…” Hán tử tóc bạc không nhịn được lên tiếng.
Thư sinh trung niên nhìn về phía đối phương, thản nhiên nói: “Lão Vệ, hai mươi năm rồi, ta đã sớm không còn là quân sư nữa, ngươi cũng không còn là Trung Võ Hiệu Úy nhưng dù thế nào đi nữa, ngươi không muốn nhìn thấy hậu nhân duy nhất còn sót lại của Tiêu Soái sao? Cho dù là nàng ta có bố trí cạm bẫy, cho dù nàng ta chỉ là một kẻ vô dụng không hiểu gì cả, cho dù nàng ta chỉ là một nữ tử không rành thế sự.”
Một câu nói trong nháy mắt đã làm cho tất cả mọi người rơi vào trầm mặc.
Tín ngưỡng trong lòng bọn họ là nam nhân giống như trụ cột của quốc gia và tinh thần kiên cường không chùn bước của ông ấy, thân xác ông ấy đã mất nhưng linh hồn lại vẫn tồn tại mãi mãi.
Hai mươi năm nay, khi bọn họ dạy hài tử học vỡ lòng, câu đầu tiên viết ra vẫn là dòng chữ khắc trên thanh kiếm của ông ấy.
“Bóng tối sắp tới, Xích Huyết ta vung đao lên ngựa đứng trước ngàn vạn người, máu tươi rải khắp trời đất, thề sống chết không lùi bước!”
Cho dù… cho dù ông ấy và những anh linh dưới trướng ông ấy đã ra đi, xương cốt rải rác nhưng bọn họ vẫn rất muốn lại được nhìn thấy huyết mạch của bọn họ.
Chỉ để tìm lại chút hình bóng của cố nhân.
“Thật ra… chỉ cần không nói chúng ta là ai, trà trộn vào, chỉ cần nhìn một chút, cũng không phải là không thể, đối phương không biết chúng ta là ai, cũng sẽ không có quá nhiều nguy hiểm.” Nữ nhân trung niên kia gõ đầu tẩu thuốc lá sợi cũ kỹ trong tay.
Rất nhanh đã có người phụ hoạ: “Ta đồng ý với Hồng tỷ tỷ.”
“Đúng vậy, chỉ cần bọn họ không phát hiện ra, chúng ta chỉ nhìn một chút, xem nữ nhân kia như thế nào là được rồi.”
“Đúng! Vậy cũng là xứng đáng với công ơn của Tiêu Soái và các huynh đệ đã hy sinh bản thân để chúng ta chạy thoát, được sống đến bây giờ!”
Lão Vệ tóc bạc tức giận đứng dậy: “Được rồi, các ngươi muốn đi thì đi, đi nhìn xem nữ nhân kia có âm mưu gì, bị phát hiện thì đừng liên lụy đến mọi người!”
Nói xong, ông ấy sải bước ra ngoài, tiếng bước chân nặng nề làm rơi cả cỏ tranh trên túp lều.
“Được rồi, đừng để ý lão Vệ, trong lòng ông ấy rất phức tạp.” Nữ nhân trung niên được gọi là Hồng tỷ tỷ, trên mặt còn có một vết sẹo, cười khẩy một tiếng.
Bà ấy nhìn về phía thư sinh trung niên bên cạnh: “Tống ca, huynh sắp xếp người đi, tính cả ta nữa.”
Tống Đường nhìn nàng ta một chút, muốn nói gì đó nhưng vẫn gật đầu: “Được rồi, ta sẽ sắp xếp.”
…
Khi Minh Lan Nhược tỉnh dậy, trời đã sáng rõ, nàng mơ màng đưa tay sờ bên cạnh.
Bên cạnh đã không có người, nàng dụi mắt rồi ngồi dậy: “Cảnh Minh…”
Giọng nói của nàng mềm mại, từ phía sau bức bình phong bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng cao lớn, đeo mặt nạ tu la trắng nửa mặt.
Minh Lan Nhược giật nảy mình, theo bản năng hơi co rúm người lại: “Ngươi là ai?”
Đối phương không hề kiêng dè chút nào bước tới, ngồi xuống bên cạnh nàng: “Nàng nói xem.”
Minh Lan Nhược ngẩn người, nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ thắm của hắn, bất ngờ dụi dụi mắt: “Ngài… bộ dạng này không phải quá chói mắt sao? Sao không đeo mặt nạ da người?”
Nàng nhớ lại, tối hôm qua hắn đã nói rằng sẽ không dịch dung thành Tiểu Diễm Tử nữa, mà sẽ thay đổi thân phận để ở bên cạnh nàng.
“Nàng muốn khuôn mặt của ai? Trần Ninh, Chu Như Cố, Cảnh Minh… hay là những người khác?” Hắn cười nhẹ hỏi.
Minh Lan Nhược hơi khựng lại, đầu óc mơ hồ hơi tỉnh táo hơn một chút. Nếu như hắn cải trang thành người bên cạnh nàng, điều đó có nghĩa là ít nhất sẽ có một người phải mai danh ẩn tích.
Lỡ như người của Xích Huyết thật sự nghĩ rằng hắn là người của bọn họ, nói không chừng sẽ tiết lộ sự tồn tại của quân đoàn!
Nàng nhìn hắn đầy vẻ phức tạp, hắn không muốn ép buộc nàng nói ra “bí mật nhỏ” của mình, cũng có nghĩa nàng cũng không thể hỏi thăm hắn về “bí mật nhỏ” nhi tử của Mai Phi, giọt máu của tiên hoàng.
“Vậy ngài cũng có thể tùy tiện cải trang thành một người bình thường mà.” Nàng hừ nhẹ.
Đôi mắt phượng của Thương Kiều khẽ cong lên, bất ngờ cúi đầu xuống, trong tư thế không quá thoải mái cắn một cái vào bên trên xương quai xanh của nàng: “Nếu như nàng có thể chấp nhận ta mang theo khuôn mặt xa lạ làm loại chuyện này, ta cũng không phản đối.”
“Á… ngài là chó sao?” Nàng khẽ kêu lên một tiếng, không chịu được mà đẩy hắn ra.
Chắc chắn là để lại dấu răng, tên khốn kiếp này!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất