Nàng bám vào thành thùng gỗ, chỉ cảm thấy không biết mình sẽ chết đuối trong thùng nước nóng, hay là trong ngực hắn.
“Ngài… Ngài thật vô lại …” Nàng đỏ mắt hung hăng trừng hắn nhưng nước mắt nơi khóe mắt làm cho đôi mắt lạnh lùng xinh đẹp của nàng thêm vẻ quyến rũ, mà chính nàng cũng không nhận ra.
“Ừ, ta là một tên vô lại…” Hắn cúi đầu nâng mặt nàng lên, mỉm cười không thèm để ý, ác liệt liếm đi nước mắt nơi khóe mắt nàng, động tác càng ngày càng không kiêng nể gì.
“Đồ khốn!”
“Ừm…”
“Ưm… Không biết xấu hổ!”
“Ừ.”
Có người tích chữ như vàng, thủ đoạn tàn nhẫn.
Có người mắng càng hăng, lại bị giày vò càng thảm, mắng đến khi cổ họng cũng khàn đặc.
Nước văng tung tóe, lầy lội hỗn loạn.
…
Một canh giờ sau.
Minh Lan Nhược nằm ở trên giường, hai mắt vô hồn, đầu ngón tay không còn chút sức lực nào để cử động. Cuối cùng nàng cũng hiểu được, khi nàng tìm đường chết giẫm tới giẫm lui, ra ra vào vào điểm mấu chốt của đại ma đầu.
Nàng cũng sẽ bị đại ma đầu giẫm lên ranh giới cuối cùng lăn qua lăn lại.
Được rồi, hắn vẫn chưa hồi phục… Vẫn chỉ là một hoạn quan mà đã hung ác như vậy như vậy, sau này phải làm sao bây giờ?
Thôi, để hắn làm hoạn quan suốt đời đi.
Nàng quyết định rồi! Cứ như vậy!
Trong đầu nàng hỗn độn, toàn là suy nghĩ “tàn nhẫn” linh tinh kỳ quái.
Thương Kiều thu dọn xong, tinh thần sảng khoái thay bộ áo choàng màu xanh nhạt quay trở lại, tóc đen ẩm ướt lại tùy ý xõa sau đầu, tao nhã cao quý không có nửa điểm “hung ác” như vừa rồi.
Hắn nhìn bóng người mảnh khảnh trên giường quay lưng, tỏ vẻ không muốn để ý đến hắn.
Hắn cười, đó là nụ cười bao dung cưng chiều vãn bối, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, sau đó không cho phép từ chối ôm cô nương đang nằm cứng đơ vào trong lòng mình.
“Giận gì, nàng cố ý sai khiến ta, lại nói năng lỗ mãng như vậy, bữa tối ta còn không ăn, cũng không tức giận.”
Minh Lan Nhược cũng lười giãy dụa, dù sao hắn sẽ không cho phép nàng giãy dụa, nàng dứt khoát trợn to mắt, không kìm được cười nhạo: “Ha, ngươi cứ giết chết ta là được.”
Chưa ăn bữa tối còn có thể lăn qua lăn lại như vậy!
Không tức giận thì chơi đùa với nàng, nếu tức giận có phải hắn muốn chặt nàng mang đi nấu ăn.
“Được thôi, nàng thật sự muốn thử xem cảm giác bị “giết chết”?” Hắn ưu nhã cười khẽ, đầu ngón tay chạm vào chóp mũi nàng, sau đó trượt xuống đôi môi mềm của nàng, hơi dùng sức ấn xuống.
Minh Lan Nhược đỏ mặt, hung dữ cắn lấy đầu ngón tay trắng nõn của hắn, đôi mắt to long lanh trừng hắn: “Đồ khốn! Đồ khốn! Cút ngay!”
Thương Kiều thỏa mãn, đương nhiên tâm tình rất tốt, tùy ý để người trong ngực phát tiết cơn giận, dù sao nàng cũng bị giày vò thảm rồi, không có sức, cắn thì cứ cắn.
Hắn nhẹ nhàng cọ tóc mai của nàng, giống như đang vuốt ve con mèo Ba Tư trong lòng: “Sau này, ta sẽ đổi thân phận để bảo vệ nàng.”
Thân phận Minh Lan Nhược và Thượng Quan Hoành Nghiệp đã bị vạch trần, hắn là hoạn quan hầu hạ, cũng không cần phải xuất hiện nữa, nếu không không biết Đường Lệ Lan sẽ gây rối thế nào.
Vừa đúng lúc có thể không cần chịu đựng cảm giác buồn nôn để xã giao với đồ ngốc kia.
Minh Lan Nhược không kiên nhẫn đẩy mặt hắn ra: “Tùy ngài, Hòa công công nói trước kia lúc ngài nhúng tay vào chuyện giang hồ, hàng phục các đại môn phái dùng biệt danh giang hồ là Thiên Diện Tu La Vương. Ngài có ngàn khuôn mặt, còn nhiều hơn cả Tôn Ngộ Không bảy mươi hai phép biến hóa, Thiên Tuế Gia muốn làm gì thì làm, không cần báo cáo với ta, không đảm đương nổi!”
Nhìn “mèo chủ tử” trong lòng nói đi nói lại một tràng những lời châm chọc, rõ ràng là tức muốn chết.
Hắn suy nghĩ một chút, quyết định tạm thời vẫn không nên nói cho nàng biết thư sinh Ẩn cũng là mình.
Nếu không nàng có thể giận dỗi hắn đến thiên hoang địa lão.
“Từ khi nào thì nàng phát hiện Tiểu Diễm Tử là ta?” Hắn luôn rất kiên nhẫn với tiểu nương nương của mình, dứt khoát chuyển hướng chú ý của nàng.
Minh Lan Nhược cười khinh miệt: “Lần đầu tiên!”
Thương Kiều bưng chén trà, quả quyết nói: “Không thể nào, con mắt nào của nàng nhìn ra!”
Hơn mười năm qua, từ trên triều đình hóa thân thành mưu sĩ của phiên vương thu thập bằng chứng mưu phản cấu kết với ngoại tộc của đối phương, hoặc cải trang thành ái thiếp của quan lớn để thu thập chứng cứ tham ô.
Đến giang hồ dịch dung thành giáo chủ Ma giáo, chưởng môn Võ Đang khơi mào phân tranh trong giang hồ, dùng thủ đoạn lôi đình thuần phục các đại môn phái cho mình sử dụng.
Hình dáng, bề ngoài, âm thanh, sắc thái, hắn cũng có thể biến hóa hoàn hảo, đối mặt với nhiều địch nhân lão luyện như vậy, hắn cũng chưa bao giờ để lộ ra bất kỳ sơ hở nào!
Vì thế người trong giang hồ mới đặt hắn biệt danh Thiên Diện Tu La Vương.
Làm sao nàng có thể nhìn thấu thuật dịch dung của hắn ngay lần đầu tiên?
Minh Lan Nhược liếc hắn, giơ hai ngón tay, giẫm lên tự tôn của hắn: “Ai cho ngài tự tin, ngài nhìn chằm chằm ta với biểu cảm thèm thuồng đó, hai mắt ta cùng thấy được!”
Thương Kiều bị ngụm trà mình vừa uống làm sặc: “Khụ khụ…”
Minh Lan Nhược xoay người, đưa lưng về phía hắn, không để ý tới hắn.
Thương Kiều yên lặng đặt chén trà xuống, đột nhiên nhớ tới lời lão Hòa nói…
Bản lĩnh dịch dung của hắn ở trước mặt Minh đại tiểu thư không thể hiện được mấy, cảm xúc của hắn quá dễ dàng bị Minh đại tiểu thư tác động.
Hắn lau khóe miệng, tay di chuyển vào giữa giường, con mèo nhỏ không muốn để ý tới hắn lại bị hắn túm lấy, nhét vào trong ngực mình, cằm đặt lên gáy nàng: “Đừng giận, cho nàng một cơ hội đánh bản tọa một trận để trút giận được không?”
Ánh mắt Minh Lan Nhược sáng ngời, vội vàng quay mặt nhìn hắn: “Được!”
Lại thấy hắn dịu dàng cong môi đỏ, đặt tay lên eo nhỏ nàng, vỗ nhẹ dỗ dành: “Ngủ đi, trong mộng chuyện gì cũng có.”
Minh Lan Nhược tức giận nở nụ cười: “… Thương Kiều, ta chơi gia ngài đấy!”
Đốc chủ đại nhân cười: “Ông ta không phải người tốt gì, hơn nữa chết đã lâu rồi, nàng vẫn cứ chơi ta là được.”
Minh Lan Nhược: “…”
Bị nam nhân chó má này làm tức phát khóc, làm sao bây giờ?
…
Nhìn người trong lòng tức giận ngủ thiếp đi.
Thương Kiều híp mắt, cúi đầu nhìn phần áo choàng nhô lên của mình, hơi dời vị trí.
Khi cần phải bình thường, hắn lại chỉ có thể nhiệt huyết sôi trào trong lòng, cơ thể lại không thể, giờ đây lại đột nhiên khôi phục như nam nhân bình thường.
Có thể thấy cơ thể hắn vẫn không bình thường.
Lần này… Thôi, tha cho tiểu nương nương của hắn vậy.
Đêm tối sâu thẳm, ngoài vùng đất trung tâm phồn hoa của thành Hắc Liêu, còn có một khu vực rộng lớn tồi tàn, u ám, khu nhà ổ chuột.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất