Minh Lan Nhược - FULL

Cảnh Minh lạnh mặt nói: “Đúng vậy, ta thấy Tiểu Vệ kia hoàn toàn không tin tưởng người, chỉ qua loa chiếu lệ với người rồi bỏ chạy, sau này cũng sẽ không xuất hiện lại nữa.”
Đôi mắt sáng của Minh Lan Nhược đầy u ám nhìn đám nạn dân ồn ào dưới lầu.
Nếu như Tiểu Vệ chỉ là qua loa với nàng, nàng cũng có thể hiểu được, bởi vì ở kiếp trước, cả đám người Trần Ninh, Vương ma ma cũng không hề xuất hiện.
Bọn họ lạnh lùng nhìn nàng tự chuốc lấy diệt vong.
Bởi vì năm đó nàng có thủ đoạn hô mưa gọi gió trong hậu cung, có đầu óc lên kế hoạch tổ chức tình báo cho nam nhân kia, duy chỉ không có lương tâm.
Lương tâm nực cười của nàng lại dành hết cho nhi tử của kẻ thù, không biết đến huyết hải thâm thù của mẫu thân, cũng không nhìn thấy sự mong đợi đầy đau đớn của phụ thân.
Tất cả trưởng bối che chở cho nàng trước mưa gió tăm tối, chỉ cầu mong nàng được sống bình an, thuận lời nhưng nàng lại tuỳ tiện phung phí tất cả, làm sao xứng là hậu nhân của Tiêu gia.
Còn bây giờ…
Có phải những di cô Xích Huyết đang lang thang ở Đông Bắc Cương cũng đang nhìn nàng, xem nàng là loại người gì, cuối cùng có xứng đáng làm hậu nhân của Tiêu gia hay không?
Minh Lan Nhược trầm mặc, đột nhiên lạnh lùng lên tiếng: “Truyền lệnh xuống, nếu muốn đăng ký thì đăng ký cho đàng hoàng, sẽ có kiểm tra chính thức. Từ giờ trở đi, những người yên lặng đăng ký tham gia kiểm tra, cho dù không đúng người cũng sẽ được nhận một đấu gạo nhưng nếu có hành vi phá rối trật tự, ra tay đánh người, tất cả dùng gậy đánh đuổi ra ngoài, tuyệt đối không thu nhận!”
Giọng nói Minh Lan Nhược trong trẻo, lạnh lùng, nàng cũng không cố gắng che giấu hành động của mình, để cho đám nạn dân đang đăng ký dưới lầu nghe thấy.
Bọn họ ngây ngẩn một lát, sau đó có người tức giận hét lên: “Ngươi là ai, còn dám đánh người sao?”
“Đúng vậy! Nữ nhân thối, ngươi là ai chứ?”
Minh Lan Nhược dáng dấp xinh đẹp lại mảnh mao, dù nàng mặc y phục có phần hơi rộng nhưng khuôn mặt kia vẫn thanh tú quyến rũ, lại không có vẻ gì là nguy hiểm.
Cho nên, trong đám người chen lấn xô đầy phía dưới, có người cười đùa nói ra lời vô lễ.
Minh Lan Nhược không tức giận, chỉ nói: “Ta chính là người thuê các ngươi, cũng là Minh Phi cùng Tần Vương điện hạ đi tuần tra Đông Bắc Cương lần này. Bây giờ các ngươi đã biết ta là ai rồi, nếu còn nói năng lỗ mãng, xử tội phạm thượng đánh mỗi người mười roi, tuyệt đối không thu nhận.”
Giọng nói của nàng không cao không thấp, chỉ đơn giản tuyên bố một chuyện nhưng lại khiến cho đám người kia bỗng chốc ngây ngẩn cả người.
Nhưng rất nhanh đã có người cười nhạo ầm ĩ.
“Nữ nhân này dáng dấp thật xinh đẹp, hoá ra là Vương Phi.”
“Ha ha, nữ nhi kinh thành đúng là da mịn thịt mềm, không biết ban đêm Tần Vương Điện Hạ ngủ có sung sướng hay không?”
“Ha ha ha…”
Minh Lan Nhược liếc nhìn Trần Ninh.
Trần Ninh gật đầu, nhanh chóng phi thân bay tới, sắc mặt lạnh lùng, chỉ trong chốc lát đã đột ngột nắm chặt cổ áo ba người ném mạnh ra khỏi cửa lớn của khách điếm.
“Mẹ kiếp, các người làm trò gì thế?”
“Thả lão tử ra!”
Mấy người đó vốn cảm thấy nói chuyện trong đám người, pháp luật không trừng phạt số đông, không ngờ lại bị bắt lấy ném ra ngoài cửa, văng xuống bay mất hồn vía.
Minh Lan Nhược cũng không nói lời thừa thải, chỉ ra lệnh: “Đánh!”
Trần Ninh cười lạnh một tiếng, trở tay đã rút roi ngựa ra, cầm roi vung mạnh vào ba tên lưu manh đó, trong lòng hắn ta vốn đã có thành kiến đối với những người Xích Huyết ở Đông Bắc Cương, hôm nay nhìn thấy bọn họ cố tình gây chuyện thì càng thêm tức giận.
Bây giờ nhận được mệnh lệnh, hắn ta đương nhiên xuống tay càng thêm tàn độc, chỉ trong chốc lát đã đánh ba người kia đến da tróc thịt bong.
“A a a!”
“Cứu mạng… cứu mạng!”
Mấy người kia kêu khóc gào thét thảm thiết.
Tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong chốc lát, đám dân thường đang đăng ký nhìn thấy thì trợn mắt há mồm, không tự chủ được mà rùng mình một cái, nhìn về phía nữ tử mảnh mai đứng trên lầu hai.
Có nữ tử thấp giọng, tức giận nói: “Bọn họ cũng chỉ lắm lời nói nhiều mấy câu thôi mà, sao ngươi lại đánh người, chỉ vì các người là quyền quý thôi sao?”
“Đúng vậy, uổng công đám người Tiểu Vệ còn nói các ngươi là người tốt, hóa ra các ngươi cũng chẳng khác gì mấy người quan phủ ở đây!”
“Bọn họ vốn chính là quan lại bao che cho nhau!”
Không ít nạn dân trong mắt mang theo phẫn nộ nhìn Minh Lan Nhược, giống như nàng chính là người xấu hại bọn họ rơi vào tình trạng thê thảm ngày hôm nay.
Minh Lan Nhược từ trên cao nhìn xuống bọn họ: “Không có quy cũ thì không thành đội ngũ, nếu muốn kiếm cơm ở chỗ ta thì phải có sự tôn trọng cơ bản đối với người chủ này.”
“Các quy tắc ta vừa mới nói ra, không làm được thì phải chịu phạt, trong quân đội cũng có kỷ luật nghiêm minh.”
Nàng thu tay vào ống tay áo, lạnh nhạt nói: “Nếu như ngay cả sự tôn trọng cơ bản và quy củ mà cũng không làm được, vậy thì ta cũng không thể nào tin các người là thật tâm muốn làm việc đàng hoàng.”
“Cứu trợ thiên tai phát chẩn là việc chính đáng, ta không bạc đãi những người làm việc cho ta, cũng tuyệt đối không cho phép người nào làm loạn ở đây. Nếu không làm được thì cứ đi không tiễn.”
Nàng hạ lệnh đánh người quyết đoán, tàn nhẫn cùng với vẻ thong dong, bình tĩnh khi nói ra những lời này tạo nên một sự tương phản quỷ dị và khí chất.
Khiến cho đám đông vốn đang phẫn nộ bị kinh hãi, yên tĩnh trở lại.
Minh Lan Nhược quay người chuẩn bị rời đi, đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
Nàng quay đầu nhìn đám người dưới lầu, nhướng mày cười nhạt: “Còn nữa, đúng vậy, ta xuất xuất thân vọng tộc nhưng các ngươi dám nói một câu người nghèo là trời sinh chính nghĩa, tuyệt đối không bao giờ có hành vi gian ác trộm cướp không? Dựa vào xuất thân để đánh giá người tốt hay xấu thật là nực cười!”
Đám người kia lại bị ánh mắt sắc bén của nàng nhìn tới mà không biết làm sao.
Bỏ lại vấn đề này, nàng quay người lãnh đạm rời đi.
Giọng nói lạnh lùng, mỉa mai của nữ tử vẫn vang vọng bên tai mọi người, đè nặng trong lòng bọn họ.
Sau khi mọi người yên tĩnh trở lại, Trần Ninh cầm roi tiến đến, lạnh lùng tàn nhẫn nói: “Còn ai không muốn xếp hàng đăng ký và kiểm tra đàng hoàng thì mời đi ra ngoài, làm loạn nữa thì đừng trách roi của ta không nể tình.”
Đám dân chúng hỗn loạn đưa mắt nhìn nhau, ngoan ngoãn xếp hàng, chỉ thỉnh thoảng có vài người ít ỏi do dự một chút rồi rời khỏi hàng ngũ.
Một đôi phu thê ăn mặc y phục trung niên đứng ở góc khuất không ai chú ý cũng lặng lẽ rời khỏi đoàn người.

Ads
';
Advertisement