Minh Lan Nhược - FULL

Trong suốt khoảng thời gian sau đó, Tiểu Vệ nhìn Minh Lan Nhược chăm sóc A Viên và A Bảo, bôi thuốc và phát thêm áo bông cho từng đứa trẻ.
Thằng bé ôm chặt đồ được phát cho mình, cuối cùng không kìm được mà lẩm bẩm đầy sự sùng kính: “Tiểu phu nhân, người… Đúng thật là tiên nữ cứu khổ cứu nạn!”
Khi họ bị bệnh, không đủ bạc để đi mời đại phu và cũng không có đại phu nào sẵn sàng chữa trị miễn phí.
Minh Lan Nhược nhẹ giọng hỏi: “Vậy ngươi có muốn nói cho vị tiên nữ này biết lý do vì sao các ngươi không dám đến lấy quần áo và thực phẩm không?”
Từ việc phát thịt viên đến việc chữa trị cho đứa nhỏ, không chỉ là lương tâm của nàng, mà còn là một phần trong kế hoạch của nàng, bây giờ là lúc thu lưới.
Thay vì phải khai thác thông tin từ người lớn, nàng chọn bắt đầu từ những đứa trẻ, điều này cũng có thể giảm bớt sự cảnh giác của những người theo dõi các nàng.
Ngay khi nghe thấy cách nói chuyện của Tiểu Vệ thì đã biết thằng bé từng đi học ở trường tư thục.
Thằng bé đã mười tuổi, là người thông minh và trượng nghĩa, chắc chắn biết nhiều về tình hình ở thành Hắc Liêu hơn so với những đứa trẻ nhỏ hơn nhưng tính cảnh giác của thằng bé cũng rất cao.
Nàng cần kiên nhẫn để khiến thằng bé mở lòng.
Tiểu Vệ do dự một hồi, mới nhỏ giọng nói: “Bởi vì… Tri phủ đại nhân nói rằng lương thực hỗ trợ của triều đình và các nơi khác có hạn, mỗi lần phát lương thực cứu trợ, trong bảy ngày mỗi hộ chỉ có thể nhận được lương thực của một ngày, mỗi tháng chỉ có thể lấy một bộ quần áo, ai dám lấy nhiều hơn sẽ bị xử tử.”
Minh Lan Nhược và Trần Ninh liếc mắt nhìn nhau, không khỏi lắc đầu.
Bảy ngày mỗi hộ mới nhận được lương thực của một ngày và chỉ được lấy một bộ quần áo mỗi tháng, làm sao mà họ có thể sống nổi trong thời tiết lạnh giá như vậy?
Khó trách lại xuất hiện hiện tượng tàn nhẫn ăn thịt người để sống như vậy.
Nàng kiềm chế cơn tức giận trong lòng, lại hỏi: “Tri phủ đại nhân làm như vậy, khâm sai đại thần của triều đình có biết không? Chẳng lẽ ông ấy lại đồng ý với hành động của Tri phủ đại nhân?”
Phụ thân nàng là người thanh liêm, chắc chắn sẽ không bao giờ cho phép xảy ra loại chuyện như vậy!
Tiểu Vệ ngẩn người: “Ta chưa từng thấy khâm sai đại thần của triều đình ở nơi phát lương thực.”
Lúc này Minh Lan Nhược mới nhớ ra dù sao Tiểu Vệ cũng mới chỉ là một đứa trẻ khoảng mười tuổi, không thể hiểu hết những chuyện này.
Nàng hít một hơi thật sâu, thay đổi cách hỏi: “Vậy những người các ngươi có thể chịu đựng được sao? Tri phủ đại nhân độc ác như vậy, chẳng lẽ không có ai muốn làm thổ phỉ để cướp kho lương thực sao?”
Vào năm xảy ra đại nạn, việc dân chúng phải trở thành cướp rồi tấn công kho lương của quan, thậm chí là đánh cướp kho lương thực cũng là chuyện hết sức bình thường.
Sắc mặt Tiểu Vệ trở nên tái mét, lộ ra vẻ sợ hãi: “Nhưng mà… Nhóm những đại thúc muốn cướp lương thực đã bị thổ phỉ giết chết, treo đầu ở trong rừng, cả ở cổng thành… “
Minh Lan Nhược ngạc nhiên, mặt không dám tin nhìn về phía Trần Ninh, cùng lúc cũng nhìn thấy sự kinh ngạc trong ánh mắt của đối phương.
Cuối cùng thì thành Hắc Liêu là nơi kỳ quái và hoang đường đến mức nào, mà nha dịch ở đây lại hành xử không khác gì bọn thổ phỉ, thậm chí thổ phỉ còn làm công việc của quan binh, duy trì trật tự cho toàn bộ thành Hắc Liêu?
Nàng còn chưa kịp hỏi thêm, bỗng nhiên nghe dưới lầu có tiếng ồn ào.
“Các ngươi dám làm thiếu gia Thập Lục của chúng ta bị thương, gọi con tiện phụ đó ra đây nhận án!”
Tiếng mắng chửi kiêu ngạo và tiếng đập phá vang lên, đúng là rất dọa người.
Sắc mặt Tiểu Vệ tái nhợt, cho dù thằng bé có dũng cảm đến đâu thì vẫn là một đứa trẻ, sợ hãi đến mức suýt chút nữa thì khóc: “… Là… Là người của Tri phủ!”
Những người đó sẽ đến tận cửa để tìm chuyện trả thù nhưng Minh Lan Nhược không ngờ họ không thèm kiêng nể gì cả, lại còn đến nhanh như vậy.
Nàng nhìn Trần Ninh, ra hiệu cho hắn ta, Trần Ninh vội vàng dẫn người xuống lầu.
Minh Lan Nhược nhìn về phía Tiểu Vệ, nhẹ nhàng giao phó: “Ngươi ở đây chăm sóc A Viên và A Bảo, đừng xuống dưới, trước khi ta quay về, không được mở cửa cho ai, ngươi có thể làm được không?”
Tiểu Vệ giữ A Viên và A Bảo đang sợ hãi khóc lóc ở sau lưng mình, cắn răng gật đầu: “Người… Nhất định phải cẩn thận, bọn họ giết người ngay giữa đường còn không chớp mắt!”
Minh Lan Nhược gật đầu, lấy thứ gì đó từ trong hòm thuốc rồi quay người đi theo Trần Ninh xuống lầu.
Trần Ninh cầm sẵn kiếm trong tay đi trước.
Rất nhiều thị vệ vây quanh khách điếm.
Một chiếc xe ngựa xa hoa dừng lại trước cửa, nhũ mẫu mập mạp khi nãy một tay ôm lấy cái eo bị trật bước xuống cùng một nữ nhân đeo mạng che mặt, mặc bộ kính trang.
Nữ nhân đó lạnh lùng nói: “Có phải là nữ thương nhân ở đây đã làm Tiểu Thập Lục bị thương không?”
“Đúng vậy, nhị tiểu thư!” Nhũ mẫu tức giận nói.
Nữ nhân đó lạnh lùng nói: “Tìm xem nữ thương nhân đó đang ở đâu!”
Một nhóm thị vệ vội vàng xông vào và bắt đầu đập phá!
“Đây cũng là tiểu thư của Đường gia sao, dẫn người đến để trả thù cho đệ đệ của mình, xem ra các người đúng là tỷ đệ ruột, cùng một bản chất.” Bỗng nhiên trên cầu thang vang lên một giọng nữ nhẹ nhàng.
Nhũ mẫu vội vàng chỉ tay rồi hét lên: “Chính là nàng ta, chính là nữ thương nhân đã làm thiếu gia Thập Lục bị thương.”
Ánh mắt nữ nhân kia lạnh lùng nhìn Minh Lan Nhược đang đi xuống từ trên cầu thang, ánh mắt nàng ta dừng lại trên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Minh Lan Nhược, đột nhiên nói:
“Người đâu, lột mặt nạ của con tiện phụ này ra, kéo ra ngoài đường, lột hết quần áo, đánh chết tại chỗ!”
Một nhóm thị vệ dữ tợn vội vàng dùng kiếm xông về phía Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược lại hoàn toàn bình tĩnh, đứng khoanh tay ở đó nhưng trong ánh mắt nhìn đám thị vệ lại mang theo nụ cười giễu cợt bí ẩn.

Ở một quán trà cách đó không xa, Tiểu Tề Tử không kìm được mà nhổ một miếng nước bọt xuống đất: “Hừ, nhà Đường tri phủ toàn là những kẻ ác độc, nữ nhân xấu xí kia dám sỉ nhục tiểu cô thái thái của chúng ta, nghĩa phụ, hãy để chúng ta dẫn người lột sạch lông của nàng ta…”
Đôi mắt phượng hoàng của Thương Kiều hơi cong lên, đột nhiên hắn lấy ra một chiếc gương bảo thạch để soi mình, cảm khái:
“Xem ra, tiểu nương tử của bản tọa ngày càng giống bản tọa, nhìn cái phong thái kia xem, không hổ là con mèo mà ta dạy dỗ!”
Khóe môi Tiểu Tề Tử giật giật: “Chủ Tử Gia… Bây giờ không phải lúc để khoe khoang đâu nhỉ, ngài có thể chịu đựng được chuyện này sao? Không cử người đi giúp đỡ sao?”

Ads
';
Advertisement