Minh Lan Nhược - FULL

Bốp bốp hai cái, đau đến mức nhũ mẫu cầu xin tha thứ: “Tiểu phu nhân đừng đánh, chúng ta đi, chúng ta đi ngay bây giờ!”
Minh Lan Nhược thu roi, không hề ngăn cản, chỉ lạnh lùng nói: “Cút, còn có lần sau, ta sẽ đánh thật đến mức nương ngươi cũng không nhận ra ngươi!”
Tiểu bàn tử kia che miệng vết thương trên đầu, gào khóc dưới sự dìu đỡ của nhũ mẫu, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài cửa.
“Tiểu phu nhân… Chuyện này nháo lớn, hoàn toàn đắc tội với tri phủ đại nhân, không hay lắm.” Thuộc quan Tần vương thấy ầm ĩ thành như vậy, đáy lòng không khỏi hốt hoảng.
“Ngươi sợ cái gì, trời sập xuống đã có chủ tử gia của các ngươi chống đỡ.” Minh Lan Nhược thản nhiên nói.
Thuộc quan Tần vương: “Ách…”
Là ảo giác của ông ta hay tiểu nương tử mà điện hạ mang đến hình như rất vui vẻ khi khiến điện hạ phải chịu tiếng xấu.
Minh Lan Nhược nhìn thịt viên đầy đất, thở dài một tiếng: “Bảo người nhặt những viên này lên, đưa ra bên ngoài, để nạn dân chia đi, đừng lãng phí.”
Thuộc quan Tần vương sửng sốt: “Nhưng đã bẩn rồi…”
Minh Lan Nhược chế giễu cười nhạo: “Thế nào, ngươi cho rằng vẫn đang ở trong Tần vương phủ à, không ăn thịt băm sao, người sắp chết đói, đừng nói chỉ dính chút bụi, ngay cả thịt người cũng ăn.”
Lúc nàng bị giam cầm, nhũ mẫu phụ trách sự vụ trong Vương phủ được trong cung ra hiệu, cắt xén bổng lộc của nàng.
Nàng và Tiểu Hi đã thử qua mùi vị đói bụng, dùng rau dại trồng trong sân trộn lẫn lại, cộng thêm hương liệu, chiên thành viên như vậy cho Tiểu Hi ăn.
Nạn dân thành Hắc Liêu này dễ ăn, dính bụi thì có sao?
Thuộc quan Tần vương lúng túng gật đầu, đưa người đi làm việc.
Minh Lan Nhược nhìn về phía Tiểu Vệ: “Ngươi muốn gặp A Viên và A Bảo không, ta muốn đi lên xử lý vết thương cho bọn chúng nhưng ngươi phải bảo đảm rằng mình bình tĩnh lại đấy.”
Lúc này Tiểu Vệ nhìn nàng, thật ra đã bình tĩnh lại, ánh mắt có chút do dự gật đầu.
Minh Lan Nhược liếc mắt nhìn Trần Ninh đang đi tới: “Giải huyệt cho nó đi.”
Trần Ninh nhanh nhẹn tiến lên, thả Tiểu Vệ ra.
Nam hài do dự đi theo mấy người Minh Lan Nhược lên lầu, thằng bé lặng lẽ nhìn bóng lưng tinh tế của Minh Lan Nhược.
Không biết vì sao, thằng bé cảm thấy cử chi thu thập thiếu gia tri phủ của tỷ tỷ vừa rồi thật sự là đẹp như tiên nữ!

Trong tửu lâu cách đó không xa, Tiểu Tề Tử thấp giọng nói gì đó với Thương Kiều đang xem náo nhiệt.
Đôi mắt phượng u ám của Thương Kiều sâu hơn, hắn khẽ mỉm cười: “Xem ra tiểu nương nương lại gây phiền toái rồi.”
Tiểu Tề Tử kính cẩn hỏi: “Thiên Tuế gia, những người đó vào trong phủ tri phủ báo tin, phỏng chừng sẽ có người tới tìm tiểu thư gây phiền toái, người xem có phải chặn giết hay không?”
Thương Kiều thưởng thức chuỗi ngọc bích trong tay, chậm rãi nói: “Không cần, thị vệ bên cạnh nàng, cũng không phải người bình thường, cứ quan sát đi.”
Hai ngày nay không vuốt ve mèo của hắn, thật sự thấy khó chịu, luôn cảm thấy thiếu chút gì đó, rất phiền não.
Hắn lười biếng chống trán.
A…
Lần sau dứt khoát đặt chuỗi hạt này vào trong thân thể nàng dưỡng một chút, nhiễm mùi vị của nàng, hằng ngày đeo ở trên tay xoa nắn.
Có chút mùi vị trên người nàng, cũng có thể khiến hắn chơi đùa, tâm trạng thoải mái một chút.
Tiểu Tề Tử nhìn trang sức gia chơi đùa kia, yên lặng thu hồi ánh mắt.
Có lẽ hắn ta không nên nghe lời gia, đưa cho gia nhiều họa bản bí thuật xuân cung như vậy, cảm giác gia càng ngày càng biến thái…
Khi Minh Lan Nhược bước vào phòng trên lầu, nhìn thấy hai đứa trẻ đang ngâm tay bị bỏng trong nước tuyết.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, Trần Ninh đã làm rất tốt theo sự chỉ dẫn của nàng.
Nhưng Tiểu Vệ vốn dĩ đang im lặng đi theo sau nàng bỗng dưng đẩy nàng ra, lao về phía trước, giữ chặt hai đứa trẻ lại.
“Các người đang làm gì vậy? Sao lại hành hạ A Bảo, A Viên, chúng còn nhỏ như thế! Các người cũng giống như những quan viên chó chết đó, không phải là người tốt!”
Cậu bé tức giận gào lên với Minh Lan Nhược, vô cùng hối hận vì bản thân đã tin tưởng Minh Lan Nhược!
Minh Lan Nhược được Trần Ninh đỡ nên mới không bị ngã.
Nàng nhìn cậu bé có khuôn mặt giống như con báo nhỏ trước mặt, kiên nhẫn giải thích: “Làm vậy là để chữa trị vết bỏng của bọn nhỏ, cần phải dùng nước tuyết để hạ nhiệt dầu nóng tích tụ trên da của họ nhằm bảo vệ da không bị phồng rộp và loét, tránh nhiễm trùng và cũng có thể giảm bớt sự đau đớn khi bọn nhỏ bị bỏng!”
Tiểu Vệ tức giận trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi nói bậy bạ, mẫu thân ta đã nói, vết bỏng phải dùng xì dầu và tro, ngươi là kẻ lừa đảo!”
Nhưng đột nhiên A Viên kéo góc áo thằng bé lại, yếu ớt nói: “Tiểu Vệ ca ca, A Viên cảm thấy không còn đau như trước.”
Tiểu Vệ sửng sờ một lát, cúi đầu nhìn A Viên.
A Bảo đưa bàn tay vẫn còn đỏ nhưng không còn phồng rộp ra, dùng giọng nói non nớt nói: “Đỡ hơn lúc nãy nhiều rồi.”
Tiểu Vệ thấy bọn nhỏ không còn khóc, tay cũng không còn phồng rộp, thằng bé nhớ đến có một đại thúc ở cách vách bị dầu lửa thiêu sống, đã chết ngay vì đau đớn.
Đột nhiên thằng bé trở nên bối rối nhìn về phía Minh Lan Nhược, không biết nên nói gì.
Minh Lan Nhược không trách thằng bé, nàng có ấn tượng rất tốt về những đứa trẻ dũng cảm.
Nàng vỗ nhẹ lên vai thằng bé: “Ngươi là một đứa trẻ thông minh ngoan ngoãn nhưng ta là y giả, vậy nên hãy nghe lời ta để A Viên và A Bảo ngâm tay vào nước đá thêm chút nữa.”
Tiểu Vệ dám làm dám nhận, thằng bé đột nhiên quỳ gối, ôm quyền về phía Minh Lan Nhược, lớn tiếng nói: “Xin lỗi!”
Minh Lan Nhược hơi ngẩn người, sao mà thằng bé Tiểu Vệ này… Hình như đang chào theo nghi thức quân đội vậy?
Trong nhà thằng bé có người từng làm trong quân đội hay sao? Hay là… Tiểu Vệ chính là di cô Xích Huyết quân lưu lạc ở Đông Bắc Cương?
Đôi mắt đầy sao của nàng lóe lên những suy nghĩ sâu xa nhưng nàng biết không thể hỏi nhiều, tránh làm khơi dậy sự cảnh giác của thằng bé.
Nàng xoa đầu thằng bé, dặn dò: “Nhớ kỹ, việc đầu tiên cần làm sau khi bị bỏng là phải ngâm nước lạnh, hoặc là nước tuyết.”
“Nhưng như vậy sẽ khiến chúng bị cảm lạnh!” Tiểu Vệ do dự nói.
Minh Lan Nhược nhẹ nhàng nói: “Vậy nên sau một thời gian ngâm nước cần phải lấy phần da bị bỏng ra, rồi tiếp tục ngâm lại, ít nhất phải hai mươi phút.”
Tiểu Vệ và Trần Ninh suy nghĩ gật đầu.
Minh Lan Nhược vừa ngồi xuống mở hòm thuốc của mình, vừa dặn dò: “Điều quan trọng nhất là không được tin vào các biện pháp cổ truyền như bôi tro hương, xì dầu, dầu mè và những thứ tương tự, nó sẽ chỉ làm tình trạng bỏng trở nên nghiêm trọng hơn, dễ khiến vết thương bị loét, mưng mủ và nhiễm độc dẫn đến mất mạng!'”

Ads
';
Advertisement