Minh Lan Nhược vừa nghe thấy, trong mắt chợt lóe ra tia sáng.
Cho họ cơ hội giết người là sao?
Tiểu nam hài hung ác trừng mắt nhìn Minh Lan Nhược: “Ngươi dám động đến muội muội ta, ta sẽ…”
Thằng bé còn chưa buông lời tàn nhẫn, đã nghe thấy một tiếng “bùm” nổ vang trong phòng bếp, còn có tiếng khóc chói tai của đứa nhỏ.
Minh Lan Nhược biến sắc, vội chạy vào phòng bếp: “Làm sao vậy!
Lúc nàng chạy đến nơi đã thấy trong phòng bếp hỗn độn, chảo dầu lăn lộn trên mặt đất, dầu nóng cũng hắt ra khắp nơi.
Mấy đứa nhỏ ngã trên mặt đất, trong đó có hai đứa chỉ năm sáu tuổi, rõ ràng đã bị phỏng, ôm tay khóc thê thảm.
Mà trong phòng bếp có một tiểu bàn tử tám chín tuổi, mặc quần áo hoa lệ đang cầm lấy một chén thịt viên rau củ, ăn say sưa đến mức miệng đầy dầu mỡ.
Bên cạnh thằng bé còn có một nhũ mẫu, như không nhìn thấy khung cảnh hỗn loạn này, chỉ cười híp mắt bỏ viên thịt vào trong chén tiểu bàn tử: “Thất lục thiếu gia ăn chậm một chút, ở đây có rất nhiều.”
Nam hài tên Tiểu Vệ đẩy đám người chen vào, vừa thấy đứa bé đang gào khóc, lập tức tiến lên ôm lấy bọn chúng: “A Bảo, A Viên, các ngươi làm sao vậy!”
Đứa nhỏ tên A Bảo vừa khóc vừa run rẩy: “Cậu ta vào phòng bếp cướp thịt viên của mọi người, chúng ta ngăn cản nên bị cậu ta nện chảo dầu lên người!”
A Viên thì thút thít nói: “Cậu ta ăn rất nhiều, những người khác còn chưa ăn… Phụ thân nói, khi chia đồ ăn mỗi người phải có tính toán, nhận nhiều hơn thì sẽ mất đầu…”
Tiểu Vệ che miệng A Viên, quay mặt oán hận trừng Minh Lan Nhược: “Không ăn nữa, chúng ta đi!”
“Các ngươi không thể đi!” Minh Lan Nhược khẽ nhăn mày.
Sau đó, nàng dặn dò Trần Ninh chạy tới: “Mau đưa hai đứa nhỏ bị thương vào phòng bôi thuốc.”
Tiểu Vệ thấy thế bèn xù lông, điên cuồng ôm hai đứa nhỏ muốn chạy: “Các ngươi tránh ra, chúng ta không nhận nữa, chúng ta đi!”
Minh Lan Nhược thấy thằng bé căn bản không nghe mình, liếc mắt nhìn Trần Ninh.
Trần Ninh hiểu ý vội tiến lên, điểm huyệt Ma và huyệt Ách của Tiểu Vệ, ôm hai đứa nhỏ bị thương lên lầu.
Tiểu Vệ hoảng sợ phát hiện mình không thể nói chuyện, cũng không thể cử động, chỉ còn lại tròng mắt có thể chuyển động.
Thằng bé vừa tức vừa sợ hãi trừng mắt nhìn Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược cũng không quan tâm đến thằng bé nữa, đi thẳng tới trước mặt tiểu bàn tử và nhũ mẫu của cậu ta.
Nhũ mẫu kia thấy nàng đi tới, ngạo mạn nói: “Món thịt viên này ngươi làm rất khá, thất lục thiếu gia nhà chúng ta rất thích, lát nữa ngươi đi theo chúng ta, đến phủ dạy đầu bếp chúng ta làm món ăn này, sẽ không bạc đãi ngươi!”
Minh Lan Nhược cười: “Đúng vậy, hương liệu trong này là ta đặc chế, là đặc sản Nam Cương, thật sự rất thơm.”
Nói xong, nàng đột nhiên giơ tay đoạt lấy chén trong tay nhũ mẫu: “Nhưng các ngươi xứng ăn sao?”
Nhũ mẫu kia vì không đề phòng nên lảo đảo một bước, làm rơi bát trong tay tiểu bàn tử.
Bát kia rơi trên mặt đất, thịt viên vàng óng ánh thơm lừng lăn đầy đất.
“A! Viên của ta!” Tiểu bàn tử tức giận đến mức thịt trên mặt run lên, nhấc chân đạp lên người nhũ mẫu của mình.
Cậu ta ở trên xe ngựa đi ngang qua gần nơi này, ngửi thấy mùi thịt thơm mà cho tới bây giờ cậu ta chưa từng ngửi thấy, ra lệnh cho nhũ mẫu dẫn mình lại đây ăn!
Kết quả nhũ mẫu này, lại đánh đổ thịt viên cậu ta cướp từ trong tay đám dân đen kia!
Tiểu bàn tử chắc nịch được ăn ngon nên mới bảy tám tuổi mà cũng không kém tiểu Vệ mười tuổi nhiều lắm, hạ chân rất nặng.
Nhũ mẫu bị đạp đau đến mức mặt vặn vẹo, lại không dám đánh trả, vội vàng nói: “Không phải lão nô làm rơi, là tiện nhân kia làm rơi!”
Tiểu bàn tử quay mặt, nhấc chân hung ác đá tới phía Minh Lan Nhược: “Tiện nữ nhân, mau lấy thịt viên cho ta!”
Nàng chỉ hơi nghiêng người, tránh chân cậu ta, đồng thời lạnh mặt, nhấc mũi chân giơ ra ngáng chân cậu ta.
Tiểu bàn tử kia mất thăng bằng, cậu ta trượt chân, giẫm lên mặt đất đầy dầu, ngã sấp xuống.
Trán cậu ta cũng đập mạnh “Bụp” một cái vào chảo dầu trên mặt đất tạo thành một lỗ hổng, máu chảy đầy mặt, đau đến mức cậu ta lăn lộn trên đất.
“A a a… Đau quá a, ta phải giết ngươi! Ta phải giết ngươi!”
Nhũ mẫu quá sợ hãi, tiến lên ôm lấy tiểu bàn tử.
Bà ta hung tợn nói về phía Minh Lan Nhược: “Ngươi điên rồi sao, đây là thất lục thiếu gia mà tri phủ đại nhân vừa mới nhận, ngươi lại dám đả thương ngài ấy!”
Minh Lan Nhược chắp tay vào tay áo, a a…
Nàng còn nhớ rõ, nhị thiếu gia tri phủ bị Thương Kiều lột da từng nói, tri phủ đại nhân ở trong cửa hàng “ngẫu nhiên” nhận thất lục thiếu gia.
Nhưng mà…
Nàng khinh thường nói: “Hài tử của tri phủ đại nhân ở khắp nơi, trên đường rớt một chiếc giày cũng có thể vấp, tri phủ đại nhân sao phải đau lòng.”
Nhũ mẫu tức giận chỉ vào mũi nàng: “Thiếu gia nhà ta còn cao quý hơn cả thiếu gia tiểu thư con đích thê, ngươi cho rằng tam tiểu thư con thiếp thất có thể bảo vệ được ngươi sao?”
“Ngươi dám đánh ta, phụ thân và nghĩa phụ chính ta là vương pháp ở đây, ông ấy nhất định sẽ giết ngươi, giết ngươi!” Tiểu bàn tử tám chín tuổi gào thét, mặt đầy máu, lại có vẻ dữ tợn như tiểu quỷ.
Minh Lan Nhược liếc cậu ta, mặt không chút thay đổi mà nói: “Dầu là ngươi dội, nồi là ngươi ném, ngươi còn làm bị thương những người khác, hiện tại chính ngươi giẫm lên dầu, ngã ở trên nồi, u đầu sứt trán. Đây gọi là đáng đời!”
Nghĩa phụ? Tiểu bàn tử ác độc này còn có nghĩa phụ? Tiểu bàn tử này còn cao quý hơn cả con của đích thê ư? Tại sao?
Trong lời nói của nhũ mẫu và tiểu bàn tử này lại lộ ra tin tức thú vị, để cho nàng thử một lần đi, nhìn xem tiểu bàn tử này cao quý thành dạng gì!
Minh Lan Nhược bỗng nhiên cầm lấy roi ngựa Trần Ninh tiện tay đặt ở bên cạnh, gõ lòng bàn tay: “Nhưng ngươi đã nói ta đánh ngươi, ta cũng không thể uổng công gánh vác hư danh.”
Nhũ mẫu lập tức luống cuống, không thể tin mà chắn ở trước mặt tiểu bàn tử: “Ngươi muốn làm gì, Thập Lục thiếu gia chúng ta còn nhỏ, ngươi còn muốn đánh một đứa bé, chỉ có vài viên thịt và mấy tên dân đen mà thôi, đáng để ngươi ra tay?”
Minh Lan Nhược lạnh lùng nói: “Nhỏ thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Ta càng phải đánh nó một trận, thay phụ mẫu nó giáo huấn thằng nhãi này, dạy nó biết đạo lý làm người!”
Tiểu bàn tử kia thấy nàng giơ tay cầm roi da trâu quất mạnh về phía mình.
Cậu ta sợ tới mức che kín đầu đầy máu thét chói tai khóc: “Ta không dám nữa, về sau cũng không dám nữa!”
Một roi kia của Minh Lan Nhược vẫn hạ xuống nhưng lại đổi phương hướng, hai roi rơi vào mặt nhũ mẫu kia.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất