Hắn ta thường cảm thấy xấu hổ vì không theo kịp mạch não kỳ lạ của Thiên Tuế Gia.
Làm sao mà Gia lại không biết xấu hổ mà tự xưng mình là chủ nhân của tiểu cô thái thái chứ?
Rõ ràng tiểu cô thái thái là cơn nghiện độc của Gia, khiến Gia muốn sống cũng không được mà muốn chết cũng không xong…
Cho dù tiểu cô thái thái có thật sự là con mèo đi chăng nữa thì Gia cũng chỉ là người hầu hạ mèo mà thôi…
Ngài đã dạy dỗ tiểu cô thái thái khi nào chứ? Có tự trọng chút đi được không!
Thương Kiều lười biếng chống trán: “Ngươi nhìn điệu bộ của nha đầu thối kia có giống như cần bản tọa ra tay không?”
Tiểu Tề Tử nhìn tình hình cách đó không xa: “Ách…”
Thôi bỏ đi, nếu như đại thái giám như chủ tử gia cũng không vội thì tiểu thái giám như hắn ta vội gì chứ.
Trước cửa khách điếm, nhìn thị vệ xông tới, ánh mắt Trần Ninh trở nên hung tợn, những con gà ngu xuẩn này, cũng dám huênh hoang ở trước mặt bọn họ, hắn ta cầm kiếm muốn dẫn người xông lên ra tay.
“Đợi một chút.”
Minh Lan Nhược lại giơ tay ngăn hắn ta lại, nhàn nhạt hạ lệnh: “Giết gà cần gì phải dùng dao mổ trâu? Bảo mọi người lấy tay áo che mặt!”
Trần Ninh không biết nàng có ý gì nhưng cũng bất giác đưa tay lên che mặt.
Sau đó, Minh Lan Nhược lật bàn tay lại, trong lòng bàn tay xuất hiện một quả cầu lông màu xám.
Nàng giơ tay ném quả cầu lông đó vào giữa đám thị vệ tri phủ, quát nhẹ một tiếng: “Trúng!”
Đám thị vệ đầu tiên là giật mình, sau đó bắt đầu cười lớn.
“Nữ nhân này ném một quả cầu lông!”
“Nàng đang ném tín vật định tình sao?”
“Ha ha ha, thượng lên nàng thì được, định tình thì thôi đi!”
Nhưng tiếng cười nhạo chưa dứt, quả cầu lông kia bị gió lạnh thổi hai cái, không ngờ lại “hô” một tiếng tản ra như bồ công anh.
Vô số lông tơ trắng mảnh nhỏ bay về phía đám thị vệ kia, nhìn tình cảnh vừa đẹp đẽ lại quỷ dị.
Đám thị vệ tri phủ còn chưa kịp phản ứng lại đã cảm thấy trên mặt, không, tất cả những chỗ da bị dính lông tơ cảm thấy vô cùng ngứa ngáy.
Còn có một số ít không cẩn thận hít phải lông tơ, lập tức cảm thấy không thể hít thở nghẹn đỏ cả mặt, cái thứ ngứa ngáy kia không ngờ lại muốn đi vào trong phổi!
“A a a a. Ngứa quá!”
“Cứu… cứu mạng!”
Đám thị vệ bị trúng chiêu hoàn toàn không cầm nổi đao kiếm, điên cuồng gãi ngứa, thậm chí trên mặt còn cào ra những vết máu đáng sợ.
Nữ tử kia đứng ở cửa, mi tâm nhíu lại, đột nhiên đẩy nhũ mẫu về phía trước, chặn một số lông tơ bay tới lại.
Nhìn thấy nhũ mẫu kêu gào thảm thiết không ngừng điên cuồng gãi ngứa, mi tâm nàng ta nhíu chặt, mặt mày sắc bén nhìn về phía Minh Lan Nhược: “Ngươi… ngươi dùng độc!”
Minh Lan Nhược nhướng mày: “Nếu không thì sao, đợi ngươi đến giết ta à?”
Trước đây ở kinh thành phải kiêng kỵ quá nhiều, chưa từng nghĩ đến phải làm những thứ thâm độc này.
Bây giờ đi xa đến Đông Bắc Cương, tiên sinh Vô Danh làm cho nàng rất nhiều “vũ khí” thú vị.
Đúng lúc nàng lấy những thứ khốn nạn này thử nghiệm uy lực của vũ khí, nếu như hữu dụng thật sự thì tương lai khởi sự tạo phản sẽ phát huy được công dụng!
Trong mắt nữ tử lóe qua sự phẫn nộ, hôm nay nàng ta đã khinh địch, dẫn theo toàn những thứ phế vật!
Nàng ta đột nhiên lưu loát kéo con ngựa của thị vệ ở bên cạnh qua, bay người ngồi lên, lạnh lùng nói: “Ngươi chờ đấy cho ta, hôm nay chắc chắn sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn thây!”
Lời lẽ ác độc vừa dứt, vị nhị tiểu thư Đường gia kia quay đầu ngựa bỏ chạy.
“Lại đi cầu viện cứu binh rồi đấy, chả có tí mới mẻ gì cả!” Cảnh Minh cười lạnh một tiếng, định đuổi theo.
Minh Lan Nhược lại khoát tay: “Không vội, nàng ta không chạy xa được.”
Nàng cong đôi mắt giảo hoạt lạnh như băng nhìn bóng lưng nữ tử đi xa.
Quả không sai, chưa đến nửa khắc, đã nghe thấy từng trận tiếng vó ngựa, vị nhị tiểu thư Đường gia kia không ngờ lại bị truy đuổi đến mức chật vật thúc ngựa chạy trốn ngược lại.
Phía sau nàng ta chính là nhân mã của Thượng Quan Hoành Nghiệp, hắn ta thúc ngựa đi phía trước, xung phong dẫn đầu, đột nhiên trở tay cầm cung lên tên, phong thái sắc bén tàn nhẫn.
Ba mũi tên lông đen dài bay tới nhắm vào thú cưỡi của nhị tiểu thư Đường gia: “Vụt! Vụt! Vụt!”
Con ngựa kia rít dài một tiếng, kêu gào thảm thiết ngã sấp xuống đất, nhị tiểu thư Đường gia lập tức thét chói tai ngã ra ngoài.
Nhưng nàng ta đột nhiên khom lưng một cái thật mạnh ở giữa không trung, không ngờ lại có thể đáp đất vững vàng, chỉ lảo đảo vài bước, có chút chật vật rút trường kiếm bên người ra, căm tức nhìn Thượng Quan Hoành Nghiệp truy sát tới: “Đồ điên cuồng vô liêm sĩ, không ngờ lại dám đánh lén!”
Thượng Quan Hoành Nghiệp giữ chặt cương ngựa, nhìn từ trên cao xuống nhéo đôi mắt phượng: “Ha, nhị tiểu thư Đường gia, võ nghệ không thấp nha.”
“Đường nhị tiểu thư không chạy nữa à?” Minh Lan Nhược đi ra, ung dung nói.
Lúc này Thượng Quan Hoành nghiệp cũng nên tra xét tin tức ở ngoại thành trở về rồi, nàng đã phải người truyền tin cho hắn ta từ lâu, phương hướng Đường nhị tiểu thư chạy vừa hay là phương hướng Thượng Quan Hoành Nghiệp trở về.
Đường nhị tiểu thư nắm chặt trường kiếm trong tay, ánh mắt cảnh giác đảo quanh một vòng trên người nàng và Thượng Quan Hoành Nghiệp: “Các ngươi là một bọn, các ngươi là ai!”
Nàng ta sơ suất rồi, hai người này ai cũng không phải người bình thường!
Thượng Quan Hoành Nghiệp lười biếng nhìn về phía Minh Lan Nhược: “Nương tử, định xử lý như thế nào đây?”
Nghe nói ả nữ nhân thối tha này muốn cứa rách mặt Minh Lan Nhược và lột sạch đánh chết? Ha, cũng không nhìn xem nàng ta có mấy cái đầu đủ để chém!
Đôi mắt sáng thanh tú tuyệt diễm của Minh Lan Nhược khẽ cong, không để ý hắn ta gọi nàng là nương tử, chỉ cười cười: “Giết đi là được, dù sao con cái của Đường tri phủ nhiều, chết mấy người cũng không sao.”
“Nói cũng đúng!” Thượng Quan Hoành Nghiệp nở nụ cười lưu manh.
Hắn ta lại giơ cánh tay dài lên giương cung lắp tên, nhắm thẳng vào đầu Đường nhị tiểu thư: “Con cái của Đường tri phủ quá nhiều, có thể gây họa quá rồi, ta giúp ông ta loại trừ đi mấy cái tai họa!”
Trong mắt Đường nhị tiểu thư ngoại trừ phẫn nộ căm hận cuối cùng cũng nhiễm lên chút hoảng sợ, nàng ta thét lên chói tai: “Ngươi dám! Các ngươi không muốn sống nữa à!”
Nơi này là thành Hắc Liêu, trên đường lớn toàn là người, vậy mà bọn họ lại dám giết nàng ta ở ngay trên đường trong địa bàn của nàng ta!
“Vậy thì thử xem ta có dám hay không!” Thượng Quan Hoành Nghiệp nhướng mày kiếm, mũi tên dài sắc bén trong tay mang theo sát phạt, lấy đầu trên cổ nàng ta!
Nhưng ngay sau đó, đột nhiên có tiếng tên dài cùng lúc đâm vào mũi tên của Thượng Quan Hoành Nghiệp bắn ra!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất