Minh Lan Nhược - FULL

“Thiên… Thiên Tuế Gia, ngài… Sao ngài lại tới đây?” Tên chỉ huy Đồng Tri của Cẩm Y Vệ thành Hắc Liêu kinh ngạc mở to mắt, máu trong người như ngừng chảy!
Thì ra… Đây mới thực sự là nhân vật lớn đến Đông Bắc Cương!
Thương Kiều lười biếng vịn cánh tay Tiểu Tề Tử ngồi xuống: “Bản tọa đương nhiên là đến ban thưởng cho các ngươi.”
“Chủ Tử Gia… Thuộc hạ… Thuộc hạ sai rồi…” Chỉ huy Đồng Tri thành Hắc Liêu run lẩy bẩy, hắn ta đã thấy qua thủ đoạn tàn khốc và lòng dạ độc ác của Thương Kiều.
“Những hình phạt mới mẻ Đông Xưởng chúng ta mới phát minh kia, chắc hẳn các đồng liêu vệ sở thành Hắc Liêu chưa biết đến, vậy ban thưởng cho bọn họ dùng một lần đi.”
Thương Kiều liếc nhìn những người đang quỳ trên mặt đất, nở nụ cười nhạt.
Một đám Cẩm Y Vệ quỳ trên mặt đất tái mét mặt mày.
Những hình phạt đáng sợ mà Đông Xưởng phát minh ra mỗi năm… Để bọn họ cho người khác dùng, bọn họ rất vui vẻ nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ dùng trên người mình!

Không bao lâu, trong vệ sở Cẩm Y Vệ truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
Một canh giờ sau.
Thương Kiều dẫn người bước ra ngoài.
Tiểu Tề Tử cung kính hỏi: “Đốc chủ, hôm nay thu hoạch không tệ, bọn họ đã khai nhận tất cả các nơi luyện chế binh khí, tự khai thác mỏ và luyện binh, những người bên trong còn lưu lại không?”
Thương Kiều chậm rãi nói: “Hỏa táng bọn họ về trời đi, làm sạch sẽ một chút.”
Tiểu Tề Tử gật đầu, bên trong là những người chức cao của vệ sở chỉ huy thành Hắc Liêu, nếu bọn họ đã phản bội Chủ Tử Gia thì không thể sống!
“Những Cẩm Y Vệ bên ngoài không biết rõ tình hình, thuộc hạ sẽ phái người tiếp quản.”
Thương Kiều cầm khăn lau máu bắn tung tóe trên mặt, lạnh lùng nói: “Lần này điều tra ra những mỏ khoáng sản và nơi luyện binh khí kia phải “hợp quy cách”.”
Tiểu Tề Tử tất nhiên hiểu, lần này Thiên Tuế Gia đeo mặt nạ da người, không lộ mặt thật ra trước mặt người, đã nói rằng nhiệm vụ lần này những gì điều tra cho hoàng đế xem, cũng chỉ có tham quan và thổ phỉ.
Về phần những thứ còn lại được phát hiện ở Đông Bắc Cương, binh khí cũng được, hay là khoáng sản cũng thế, sẽ “hợp quy cách” đưa vào kho riêng của Đông Xưởng bọn họ, Hoàng đế không biết được.
Đêm khuya yên tĩnh, một đám lửa lớn đột nhiên bất ngờ cháy lên ở vệ sở Cẩm Y Vệ thành Hắc Liêu.
Mà đêm khuya hôm đó, người đứng đầu Cẩm Y Vệ thành Hắc Liêu chỉ huy Đồng Tri và những người chức cao trong Cẩm Y Vệ đang tiếp đón khách quý từ kinh thành, không ngờ uống say, cùng nhau táng thân trong biển lửa.
Đó là chuyện sau này.
Khi Thương Kiều quay về khách điếm, lại phát hiện “bữa khuya” Minh Lan Nhược của hắn không thấy đâu!
“Người đâu!” Tâm trạng vui vẻ đêm nay của hắn hoàn toàn biến mất, mặt mày âm trầm, cầm roi sắt lên, lạnh lẽo nói.
Ám vệ canh giữ ở cửa sợ hãi rất muốn khóc: “Minh… Minh phi nương nương không cẩn thận làm đổ thùng nước, toàn bộ nước chảy xuống phòng trọ bên dưới. Khách trọ dưới đó xông lên gây rối, người bên cạnh đã đưa nàng đi…”
Lúc Gia “đói”, thật đáng sợ!
Thương Kiều híp mắt, bẻ gãy roi thép trong tay: “Ha ha…”
Thật trùng hợp.
Nhưng không sao, hắn sẽ ở lại khách điếm, nhìn xem nha đầu kia muốn làm gì.
Chắc chắn hắn sẽ bắt được sơ sót của nàng.
Ngày hôm sau, trước cửa khách điếm của thuộc quan Tần Vương, dựng lên một sạp hàng.
Minh Lan Nhược bảo Trần Ninh dùng danh nghĩa thương đội treo cờ phát cháo phát lương thực.
Thời tiết rất lạnh, nồi cháo loãng nóng hổi sôi trên bếp, hơi nóng bốc lên, trông rất hấp dẫn.
Lần lượt có nạn dân ăn mặc rách rưới, gương mặt xanh xao vàng vọt bưng bát tụ tập đến nhận cháo.
Minh Lan Nhược cẩn thận quan sát, nạn dân đến nhận cháo xếp hàng dài uốn lượn đến tận đầu phố xa nhất, ước chừng phát cháo xong phải mất hai canh giờ.
Nhưng kiếp trước, khi nàng theo Thái Tử đi Giang Nam cứu nạn lũ lụt, phát cháo từ sáng đến tối, cũng không đủ chia cho các nạn dân, số lượng những nạn dân thành Hắc Liêu này không thích hợp.
Hiện tại tuyết đã sớm tan, đúng lúc đang thời điểm giáp vụ không đủ lương thực, nạn dân làm gì có lương thực dự trữ?
Có cái để ăn, vẫn tốt hơn là chết đói chứ?
Hơn nữa đúng như thuộc quan Tần Vương nói, những nạn dân này nhận cháo, thật sự trật tự đến đáng sợ… Không có ai xô đẩy, càng không có ai dám cướp cháo.
Dù đi lại khó khăn, họ chỉ nhận xong rồi đi, tuyệt đối không lấy thêm.
Ngay cả người có hài tử, cũng dắt theo hài tử xanh xao gầy gò của mình rời đi.
Điều này hoàn toàn trái ngược với tình hình nhiều lần phát sinh bạo động cướp lương thực do nạn dân đói khát, ở những nơi khác khi cứu trợ thiên tai cùng triều đình.
Ánh mắt Minh Lan Nhược trong trẻo nhưng lạnh lùng, trong lòng càng rõ ràng.
Loại tình huống này, phần lớn là do có người dùng thủ đoạn cực kỳ đẫm máu tàn khốc cảnh cáo nạn dân.
Nàng thì thầm bảo gì đó với Trần Ninh, Trần Ninh gật đầu, không lâu sau, đã mang ra một cái nồi lớn từ phòng bếp, đặt lên bếp lò.
Nạn dân xếp hàng tò mò nhìn nồi kia, cũng không biết là thứ gì, có lẽ là bánh bao?
Sau đó Minh Lan Nhược chờ lửa sôi, nồi phát ra tiếng “ùng ục”, một mùi thơm dầu mỡ bốc lên
Dụ dỗ nhóm nạn dân xôn xao, thi nhau ló đầu ra nhìn, bọn họ đã thật lâu không được ngửi mùi dầu mỡ.
Khi thấy lửa đã đủ, nàng mới mở nắp nồi, bên trong toàn là những viên thịt nhỏ bằng ngón tay.
Thịt viên được chiên vàng, giòn tan thơm ngon, khi gắp lên, nước thịt chảy ra, cùng với hương vị cay nồng vô cùng hấp dẫn.
Năm đói kém, đừng nói đến dầu mỡ, có thể có cháo, bánh ngô thô, đã là điều đáng quý.
Loại thịt viên rau thơm này, đúng là khiến cho tất cả nạn dân trợn tròn mắt, xôn xao lên.
“Cái này… cái này là cho chúng ta?” Một đại nương đứng gần nhất, ôm đứa nhỏ xanh xao vàng vọt cẩn thận hỏi.
Minh Lan Nhược mỉm cười dịu dàng lấy giấy dầu bọc hai miếng thịt viên to bằng ngón cái đưa cho bà ấy: “Đúng vậy.”
Đại nương không dám tin nhận lấy, giấu ngay vào trong bộ đồ rách rưới, môi run rẩy: “Cảm.. Cảm ơn… Tiểu phu nhân.”
Trần Ninh ở một bên hắng giọng hô: “Các vị hương thân, tiểu phu nhân chúng ta phát thịt viên rau nhưng số lượng có hạn, chỉ ai trong nhà có hài tử, mới có thể nhận hai viên!”
Nghe thấy vậy, cùng với hương thịt thơm nồng bay theo gió lạnh, cả đội ngũ nạn dân xôn xao cả lên.
Những nạn dân có hài tử thi nhau dắt hài tử lao ra xếp hàng, những người để hài tử ở nhà thì quay người chạy về.
Những người không có hài tử thì tức giận bất bình nhưng chỉ có thể đứng nhìn.
Minh Lan Nhược và những người khác cùng nhau phát những thịt viên thơm ngào ngạt.

Ads
';
Advertisement