Hắn tháo trâm cài tóc, lười biếng cởi quần áo nửa người trên, sau đó hai tay tạo ấn Liên Hoa Quyết, bắt đầu vận công từ đan điền, nội lực rót vào kỳ kinh bát mạch, lại đi ngược chiều về ba mươi sáu chu thiên.
Chỉ nghe thấy một loạt tiếng xương cốt “rắc rắc rắc” vang lên khiến người ta ê răng, sau đó cả người hắn lại quỷ dị cao lên rất nhiều, tay chân da thịt cũng giãn ra theo.
Tựa như cởi kén, thân hình thiếu niên vốn mảnh khảnh lại tăng vọt thành thân hình nam tử trưởng thành cao gầy thon dài, đường nét rõ ràng là thân hình nam tử thành niên.
Hắn thuận tay tháo trâm ngọc trên đầu mình, lại tùy ý lấy từ trong tay áo ra một chiếc khăn thấm nước thuốc thong thả ung dung áp lên mặt.
Chỉ trong chốc lát, miếng da người thiếu niên xinh đẹp của Tiểu Diễm Tử kia được lột xuống, tạo thành một khối thịt vặn vẹo quỷ dị.
Dưới ánh nến, lộ ra một khuôn mặt còn tinh xảo hơn so với nữ nhân, trên khuôn mặt có chút tái nhợt, mắt phượng mị hoặc tựa như được nét vẽ tinh xảo phác họa ra, khóe mắt hơi nhuốm màu đỏ yêu dị.
Hắn lười biếng xoa xoa xương cổ và cổ tay, phất mái tóc dài, thao tác “họa bì” này, càng khiến cả người hắn quỷ mị trông như yêu ma hút hồn người khác, khiến cho người ta sởn gai ốc.
Minh Lan Nhược lén lút mở to mắt nhìn, đúng là… Trợn mắt há hốc mồm…
Nếu không phải biết đó thật sự là người, không phải yêu quái, nàng nhìn thấy thao tác này, đoán chừng sẽ bị hù chết!
Công phu này đúng là tà môn muốn chết!
Bỗng nhiên đối phương xoay người lại, Minh Lan Nhược nằm yên ngay… Tiếp tục giả vờ mình đã say như chết!
Nàng không có cách nào giải thích mình chạy ra ngoài lén gặp người nào, hiện tại cũng không phải thời cơ để bại lộ chuyện Xích Huyết quân, vẫn nên uống rượu giả chết trêu người vậy!
Dù sao đúng là nàng đã uống không ít, choáng váng… Chẳng qua trước đó, nàng biết tửu lượng của mình cực kém, lén lút uống viên thuốc giải rượu mới bắt đầu uống rượu.
Nàng sợ mình thật sự say quá mức, nói ra lời không nên nói!
Thương Kiều đi tới bên giường nàng, nhìn người mềm mại “say như chết” trên giường, híp mắt phượng tối tăm yêu dị.
Hắn bỗng nhiên cúi người, chóp mũi cao thẳng nhẹ nhàng ngửi mùi thơm ngào ngạt mềm mại trên môi nàng, sau đó khàn khàn cười nhạo một tiếng: “Được, con mèo say còn biết bản tọa là ai…”
Nói là nói như vậy, hắn vẫn cúi đầu, hung hăng hôn cô nương trên giường, bàn tay thon dài từ vạt áo nàng thò vào trong yếm, không chút nương tay.
Chà đạp Minh Lan Nhược xém chút nữa giả bộ không nổi, cả người run rẩy như bị lửa đốt, cắn đầu lưỡi mới không sụp đổ lộ tẩy, chỉ rầm rì chịu đựng.
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến ba tiếng gõ cửa theo quy luật.
Thanh âm quỷ mị vang lên.
“Đốc chủ, người ở bản địa Vệ Sở đã bị bắt hết, chờ ngài qua…”
Tay Thương Kiều dừng lại, sau đó hắn liếm khóe môi đỏ tươi, uể oải hừ lạnh: “Biết rồi.”
Dù sao chính sự vẫn quan trọng hơn, hắn đứng lên, thuận tay buông rèm xuống, che kín người có quần áo xốc xếch trên giường, sau đó bảo người đi vào giúp hắn thay quần áo.
“Coi chừng, đốt tinh dầu an thần lên, để tiểu nương nương ngủ thoải mái một chút, không cho bất kỳ kẻ nào đi vào, chuẩn bị nước nóng liên tục.”
Thương Kiều lạnh lùng nói, để người hầu hạ hắn đội mũ ô sa mạ vàng, mặc mãng bào hoa lệ uy thế mạnh mẽ cùng giày kim tuyến.
“Vâng.” Hai đại thái giám kính cẩn nói.
Giống như ở trên địa bàn của Tần Vương làm những chuyện này rất dễ dàng.
Minh Lan Nhược nhịn tới khi cửa chính đóng lại, rồi qua gần một khắc đồng hồ, nàng mới nhịn không được từ từ thở ra một hơi, ôm chăn ngồi dậy.
Nàng cúi đầu nhìn những dấu vết trên người mình, nhớ tới những hành động vừa rồi của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc đỏ lúc trắng.
Gần đây đại ma đầu kia đi đâu học những trò này! Tiêu rồi!
Mấu chốt là…
Nàng xoa xoa giữa mày, chẳng lẽ nàng còn phải chờ hắn trở về hưởng dụng mình sao?
Hôm nay hắn bị ép bán sắc ở cùng Đường Lệ Lan, lão đại mất hứng, sợ vất vả giúp cho hắn vui trở lại xong, ngày mai nàng sẽ không có tinh thần đi chấp hành kế hoạch buổi chiều.
Không được, nàng phải trốn, còn phải trốn một cách danh chính ngôn thuận!
Không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy gần đây Thương Kiều hơi kỳ lạ.
Cảm giác hắn hơi nóng nảy, giống như đang nhịn sự bực bội gì đấy, lúc hóa thân thành Tiểu Diễm Tử ánh mắt nhìn nàng cũng không thích hợp.
Mặc dù ngày thường lúc hắn nhìn nàng, ánh mắt cũng không giấu diếm dục vọng chiếm hữu nhưng ánh nhìn vừa rồi như đang đánh giá nàng giống một miếng thịt, cân nhắc xem nên xuống dao ở đâu, sau đó làm thịt ăn, lại là lần đầu tiên.
Nàng… Bị nhìn chằm chằm, miệng đắng lưỡi khô, lại hơi sợ hãi.
Minh Lan Nhược xoa huyệt Thái Dương, vị Gia kia chắc không phải là phát tác chứng Ly Hồn chứ, phải tìm cơ hội bắt mạch cho hắn.
Quá khát khao, không phải là chuyện tốt.
Nhất là dưới tình huống hắn không được, lại dễ trở nên biến thái.
Mặc dù hắn đã rất biến thái nhưng không thể để nặng hơn, nàng sợ mình không chịu nổi!
Dù sao thì… Tránh đêm nay rồi tính sau.
…
Nửa canh giờ sau.
Vệ sở Cẩm Y Vệ thành Hắc Liêu.
“Buông ta ra… các ngươi muốn làm gì!”
Đám Cẩm Y Vệ bị áp giải quỳ trên đất tức giận vùng vẫy, cố gắng giãy dụa khỏi tay những Cấm Vệ quân Đề Kỵ đang áp giải bọn họ.
Đám Cẩm Y Vệ này thường ngày vẫn hung hăng, khiến ai trên địa bàn này cũng sợ hãi, giờ đây lại không thể cử động dưới tay đồng liêu của mình.
“Các ngươi từ kinh thành đến, đúng là không biết trời cao đất dày, dám đối xử với chúng ta như vậy, không muốn sống sót ra khỏi Đông Bắc Cương sao?” Tên chỉ huy Đồng Tri đứng đầu Cẩm Y Vệ thành Hắc Liêu hung hãn la to.
Hắn ta đã nhận được tin tức từ trước, nói rằng quan trên thưởng lương bổng mùa xuân năm nay đến, còn có nhân vật lớn đến thị sát, là tâm phúc ở Đông Xưởng, nghĩa tử của vị phía trên kia.
Hắn ta đã chuẩn bị rất nhiều lễ vật, tự mình dẫn người tiếp khách, ai biết uống rượu được một nửa thì một vị công công trẻ tuổi đột nhiên cười lạnh, ra lệnh cho mọi người đè họ xuống đất!
Tên chỉ huy Đồng Tri của Cẩm Y Vệ thành Hắc Liêu nhìn chằm chằm Tiểu Tề Tử, cười lạnh: “Tề công công, nơi đây khác với kinh thành, hơn nữa còn khác với những nơi khác, ngươi tốt nhất…”
“Tốt nhất cái gì? Bản tọa rất muốn biết có gì không giống.”
Bóng đêm u ám, mấy bóng người như khói mù biến hóa, chậm rãi từ sâu trong hành lang bóng tối tắm hiện lên.
Người dẫn đầu cao gầy lạnh băng, mặc bộ mãng bào gấm đỏ như máu, eo thon đeo đai lưng ngọc, đầu đội mũ đen viền vàng, cả người tỏa ra cảm giác quỷ dị và lạnh lẽo của màn đêm.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất